Lưu Triệt đứng trên tường thành chỉ Hoắc Khứ Bệnh đánh vào trận địa địch như chỗ không người, cười ha hả:” Các khanh xem đi, đó chính là Quan Quân hầu của trẫm.”
Cấp Ảm thấy hoàng đế tiến tới sát tường thuẫn để quan sát chiến trường, vội cầm một cái đại thuẫn hộ vệ bên cạnh:” Tuy thần nhát gan đứng ở nơi này cảm thấy lưng ớn lạnh, mong bệ hạ cho thần đứng bên cạnh bệ hạ, chẳng may có chuyện không đành lòng nói ra, thần có thể làm thuẫn người.”
Tang Hoằng Dương nói lớn:” Sao lại nói chuyện không kiêng kỵ như thế, muốn phân ưu với bệ hạ thì đứng ngoài đại thuẫn là được.”
Nói xong đi tới chắn trước mặt Lưu Triệt đối diện với chiến trường đang ngày càng trở nên khốc liệt hơn.
Không đi không được, từ lúc người Hung Nô thổi tù và, sắc mặt đám quan viên trên tường cung rất khó coi.
Đám người tinh minh nhất Đại Hán đều tụ tập ở nơi này, nhiều chuyện chẳng cần suy nghĩ cũng biết cũng hiểu rồi. Hoắc Khứ Bệnh cũng đã xông vào chiến trường chứng tỏ vở kịch xảy ra trước Trường Môn cung sắp hạ màn.
Đám người này trước đó đều bất mãn với hành vi bạo ngược của Vân Lang, Đổng Trọng Thư thậm chí còn dâng tấu đàn hặc y hai lần, cho rằng hành vi trái nhân tính của y không phù hợp với đạo nghĩa Nho gia, sẽ để lại tiền lệ xấu cho đời sau.
Tấu chương của ông ta như trầu đất đi xuống biển, mà Vân Lang hành động càng quyết liệt không coi quan địa phương ở Thượng Lâm Uyển ra gì, đã không chỉnh đốn được đào nô, còn ép người Hung Nô vẫn mang vọng tưởng chạy từ bắc xuống nam, cuối cùng tụ tập vào một chỗ gây ra đại họa.
Họa hại cuối cùng xuất hiện khi quan viên khoanh tay đứng nhìn.
Tới lúc rồi, khi tất cả đều đợi Vân Lang gặp xui xẻo thì người Hung Nô thổi tù và yêu cầu viện binh, bọn họ mới hiểu ra, từ đầu tới cuối Vân Lang không hề có ý đối phó với Hung Nô, mà là nhắm vào đám người cao cao tại thượng bọn họ.
Nói cách khác đối tượng hoàng đế nhắm vào không phải là đám nô lệ đáng thương, mà là quan viên triều đường bọn họ.
Giờ ai nấy đêu hiểu rồi, giờ không mau mau tỏ lòng trung thành thì chờ mà gặp họa đi, Vương Ôn Thư quỳ xuống thỉnh cầu hoàng đế:” Chiến sự dưới thành sắp kết thúc, vi thần đời này nguyện vọng lớn nhất là có thể chém đầu Hung Nô, có được chút công tích an ủi tổ tông, xin bệ hạ ân chuẩn.”
Bị quán viên vây quanh thỉnh chiến, Lưu Triệt mỉm cười:” Ái khanh có chí hướng đó thật là hiếm có, trẫm ân chuẩn.”
Vương Ôn Thư mừng lắm, vội vàng mặc giáp trụ xuống tường cung, gọi gia tướng theo mình xuất thành.
“ Còn vị ái khanh nào muốn lập quân công thì đây chính là thời điểm tốt.”
Công Tôn Hạ chắp tay:” Thần vốn là võ nhân, xin bệ hạ xem thần xạ của thần.”
Nói xong đích thân đi tới gạt sĩ tốt điều khiển sàng nỏ, vù vù vù bắn liền ba phát, mũi nỏ lướt qua đất trống, hụt hai mũi, mũi còn lại xuyên qua thân thể người Hung Nô, ghim hắn xuống đất.
Có Công Tôn Hạ đi đầu, mọi người rối rít thể hiện lòng trung thành với hoàng đế.
Ở Đại Hán không có văn nhân thuần túy, cho dù là Tư Mã Thiên so kiếm với Vân Lang cũng không thua, nên nhớ thời trẻ hắn từng một kiếm một ngựa đi nửa thiên hạ, nếu không có chút bản lĩnh phòng thân thì ở thời đại đạo tặc dã thú hoành hành này, căn bản không sống được bao lâu.
Nụ cười của Lưu Triệt trở nên miễn cưỡng, sự chuẩn bị của Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh đều lãng phí rồi, bất kể ai là gian tế cũng sẽ không lộ ra nữa.
Xem ra phải nghĩ cách khác.
Hoắc Khứ Bệnh đâm thẳng vào chiến trường, chuẩn xác bắt sống được một người Hung Nô gày gò, hắn đã quan sát rất kỹ, chính tên này chủ đạo cả chiến trường.
Người Hung Nô bị bắt không tỏ ra quá kinh hoàng, ném tù và trong tay đi, tóm lấy đại kích của Hoắc Khứ Bệnh, dùng sức tranh đoạt, Hoắc Khứ Bệnh thu kích lại múa một vòng chém đứt hai tay đối phương, đánh ngất hắn.
Hộ vệ bên cạnh cúi mình tòm lấy, đặt ngang trên lưng ngựa rời chiến trường.
Tù và rơi xuống đất bị một người Hung Nô khác nhặt lên, bất chấp uy hiếp của giáp sĩ, ra sức thổi từng hồi dài.
Vân Lang nhíu chặt mày, y đang nhìn một đám người bề ngoài giống người Hán tấn công quân Hán từ hậu sơn kéo tới, cho dù sau lưng có kỵ binh Kỵ đô úy truy kích, bọn chúng càng đế ý tới hoàng đế trên tường thành.
Đám người này chắc là Quỷ nô quân, lực lượng cơ bản Lưu Lăng dựa vào thống trị Hung Nô, đột nhiên Vân Lang phát hiện ra người quen trong số quỷ nô, rõ ràng người quen đó cũng phát hiện ra Vân Lang, ả thét lên, quỷ nô bên cạnh dừng tiến tới mà chuyển hướng về phía Vân Lang.
Vân Lang tức thì hét lớn:” Mau, mau, bắt sống nữ nhân đó cho ta.”
Lý Lăng "vâng " một tiếng, rời khỏi phạm vi bảo hộ của cung nỏ, múa trường thương dẫn quân lên đón địch.
Binh mã bản bộ của Lý Lăng lần nữa tham chiến, tạo thành bức trường thương ở phía chính diện, thế nhưng kẻ địch vẫn đổ tới như sóng vỗ bờ.
“ Con người lên chiến trường đều thành súc sinh.” Tào Tương nhìn cảnh chém giết tấm tắc:” Ngươi xem, bọn chúng cứ lao mình vào trường thương, thật không biết sợ chết là gì.”
Vân Lang chỉ quân trận:” Không phải đâu bọn chúng bị người phía sau thúc ép đấy, kinh nghiệm tác chiến phong phú lắm, định dựa vào chiêu này phá sự phòng ngự của Lý Lăng.”
Sau khi hàng thương đầu tiên treo đầy thi thể, thương thủ không rút thương về cho quỷ nổ ở sau có cơ hội tiến công mà ngồi xuống đất, thương thủ sau lưng họ dẫm lên lưng họ nhảy lên, lần nữa đâm trường thương ra.
Sau ba lượt thương, thuẫn binh tinh nhuệ nhất của Lý Lăng giơ thuẫn thuẫn tròn nỗ lực xông về phía trước, thương thủ ở phía sau tranh thủ khoảng trống thuẫn binh tạo ra, đâm trường thương giết từng tên quỷ nô một.
Số ít kỵ binh trong Quỷ nô quân dưới sự quát tháo của nữ nhân kia xông tới, không cần Lý Lăng chỉ huy, bọn họ nối thuẫn tròn lại với nhau, giữ khe hở có trương thương đâm ra, giống như con nhím tiến lên, làm kỵ binh không dám tới gần.
“ Bản lĩnh của Lý Lăng không tệ sau này ngươi nên đối xử tốt với hắn một chút.” Tào Tương xem chiến đấu tới hoa mắt:
“ Đó là pháp bảo dưới đáy rương của Lũng Tây Lý thị, cũng là thứ Lý Lăng dựa vào kiên trì muốn phân gia với A Cảm. Loại thói quen truyền thừa này thật đáng ghét, sau này ngươi chớ học.”
Ánh mắt Vân Lang không rời khỏi nữ nhân đó, chỉ ứng phó qua loa với Tào Tương lắm mồm.
Chiến mã xô vào quả cầu gai, lực xung kính quá lớn làm quả cầu vỡ ra, quỷ nổ cùng cả chiến mã bị thường thương đâm xuyên người, sương máu còn chưa lắng xuống thì con ngựa thứ hai đã xông tới.
Lý Lăng cười lạnh mặc kệ cho kỵ binh quỷ nô xô vào quân trận, khi quả cầu bị phá vỡ, những thương thủ đã chống đuôi thương xuống đất, nhanh chóng thành rào chắn ngựa.
Nữ nhân đó không phải ai xa lạ, là người từng sống ở Vân thị trang tử một thời gian, là một trong số bốn thị nữ mà Lưu Lăng mang đi tới Hung Nô năm xưa, là một trong số những người Lưu Lăng tin tưởng nhất trên đời này. Vân Lang rống lên với Lý Lăng:” Bắt sống ả, bắt sống, ngươi mà dám giết thì mang đầu về gặp ta.”
Lý Lăng không hiểu, nhưng vẫn tuân lệnh, mệnh lệnh mau chóng truyền khắp toàn quân, đại quân không ngăn cản đám Quỷ nô quân tấn công tường cung mà là lấy n ữ nhân cưỡi ngựa làm mục tiêu.
“ Nữ nhân đó là ai, cũng chẳng xinh đẹp.” Tào Tương ngạc nhiên, giờ mời nhìn kỹ nữ nhân kia, không thấy có gì đặc sắc:
Vân Lang nghiến răng ken kiets:” Tỳ nữ thiếp thân của Lưu Lăng.”
“ Á, nhất định phải bắt sống nữ nhân này.” Tào Tương vừa nghe Vân Lang giải thích một cái là nhảy dựng dậy la hét, còn liên tục xua đuổi gia tướng của mình xông lên bắt sống nữ nhân đó:
Cùng lúc Lưu Nhị luôn theo sát Vân Lang không rời nửa bước cũng gia nhập chiến trường.