Lưu Triệt xem hai quân tác chiến đang say sưa thì nghe tiếng trống trận gấp gáp, không hiểu quay sang nhìn Vệ Thanh.
Vệ Thanh nghe một lúc nói:” Khởi bẩm bệ hạ Vệ tướng quân muốn tốc chiến tốc thắng, thỉnh cầu tham chiến.”
Lưu Triệt bực mình:” Triệu tướng quân đã nắm chắc chiến thắng trong tay, không cần y xuất binh, nói với y, trông cho tốt đường lui, để tên phản tặc nào chạy thoát, trẫm không tha cho y.”
Vệ Thanh chắp tay:” E rằng Vệ tướng quân không phải định tranh công, Trường Môn cung đã hai mặt thụ địch, khó nói những nơi khác ở Thượng Lâm Uyển bình an vô sự, Vệ tướng quân mang chức trách thủ vệ Thượng Lâm Uyển tất nhiên là lòng như lửa đốt nên muốn nhanh chóng giải quyết chiến sự nơi này.”
Lưu Triệt phất tay:” Y có thể đi làm việc của mình, chiến sự ở đây có Triệu tướng quân giải quyết.”
Công Tôn Hạ vội vàng tiến ngôn:” Bệ hạ, nay Trường Môn cung bị phản tặc giáp công từ hai phía, an nguy của thiên tử mới là chức trách lớn nhất của Vệ tướng quân, không thể bỏ lại Trường Môn cung chiến sự chưa dứt mà đi nơi khác.”
Lưu Triệt tuy không ưa Công Tôn Hạ, song thấy lời ông ta có lý vẫn gật đầu coi như đồng ý thỉnh cầu của Vân Lang, cho phép y tham gia dẹp loạn.
Tiếng tù và trên tường thành truyền ra, Lý Lăng mừng rỡ, hạ lệnh giết tới sau lưng người Hung Nô, đây là cơ hội cho hắn lấy công đầu.
Kim Nhật Đê toàn thân toàn máu đứng dưới tường thành, vô cùng cô độc, tới giờ hắn vẫn không hiểu vì sao chuyện lại biến thành như thế này.
Lưu Triệt nhìn thấy liền ra lệnh cho Kim Nhật Đê đi lên, Tú Y sứ giả đã bẩm báo cho hắn rồi, Kim Nhật Đê là người đầu tiên giết chết phản tặc, đồng thời phát ra tín hiệu cảnh báo, đó là biểu hiện lòng trung thành, Lưu Triệt quyết định phải phong thưởng cho người Hung Nô cô độc này.
“Nguyên Thú thứ ba tháng bảy, đế sai Vệ tướng quân Vân Lang chỉnh đốn Thượng Lâm Uyển, xác chết khắp nơi, nô lệ hoàng sợ, dựng cờ nổi dậy, đánh Trường Môn cung! Ngờ quan ép dân làm phản!"
Tư Mã Thiên ghi lại một đoạn văn tự như thế, khẽ thở dài đặt bút lông xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời không biết đang suy nghĩ gì.
Đông Phương Sóc cũng đặt bút xuống, nhìn thấy hàng chữ này, cười:” Người Hung Nô mưu đồ bất chính, ngươi hẳn là hiểu chứ, sao lại cho rằng quan ép dân làm phản.”
Tư Mã Thiên cười nhạt:” Ta vốn định dùng không dạy mà giết, sau khi cân nhắc hành vi của quân hầu ở Thượng Lâm Uyển, liền sửa thành như thế. Người Hung Nô đúng là lòng dạ bất chính, càng có quỷ nô trà trộn vào Thượng Lâm Uyển đổ dầu vào lửa. Nhưng là quan phủ, trước tiên làm việc phải công bằng, trừng phạt phỉ tặc là đương nhiên, nhưng những nô lệ chỉ muốn bán sức mưu sinh, kỳ thực không có tâm tư phản loạn. Quân hầu lần này không phân trắng đen, chỉ cần có dính líu tới phản tặc là giết, vậy có bao nhiêu oan hồn?”
“ Giáo hóa, đó mới chính là nguyên nhân khiến Đại Hán ta hưng thịnh, không thể học người Hung Nô, chỉ cần cường đại hơn là vơ vét của tộc người khác, tùy ý tàn sát, khiến người Hán ta thành kẻ thù sinh tử của các tộc khác, như thế e vĩnh viễn không có ngày an lành.”
Đông Phương Sóc không tán đồng:” Người Hung Nô chỉ sợ uy chứ không nhớ đức, muốn giáo hóa đâu dễ, chỉ có dùng chém giết tàn khốc chấn nhiếp, lấy luật pháp nghiêm khắc ước thúc hành vi, đợi hai ba đời nữa giáo hóa cũng không muộn.”
Tư Mã Thiên hỏi vặn:” Đem nữ tử Hung Nô phối cho người Khương, người Hán, ngươi thấy người Hung Nô còn có đời sau sao?”
Đông Phương Sóc nhíu mày:” Từ Trường vì sao lại có ý nghĩa thương xót người Hung Nô? Năm sau đại quân xuất chinh rồi, cần có một hậu phương ổn định, nên không thể không mạnh tay chỉnh đốn.”
Đạo bất đồng bất khả thuyết, Tư Mã Thiên thở dài, chức trách của hắn là giữ tâm thái công tâm nhất ghi chép lại lịch sử, không phải can thiệp vào chính sự, chỉ là có lúc không cam lòng, chẳng thà là hai bên đối diện ngoài chiến trường, ai chết ai sống cũng được ...
Cùng lúc ấy chiến sự ngoài Trường Môn cung càng lúc càng thảm liệt, hơn vạn người chém giết ở mảnh đất chưa tới ba dặm, giết cho phong vân biến sắc, nhật nguyệt vô quang.
Mức độ dữ dội làm Vân Lang kinh sợ, người Hung Nô bất kể nhân số, trang bị đều ở thế yếu, vậy mà chiến đấu với bộ tốt của Lý Lăng bất phân thắng bại.
Bất kể giáp sĩ anh dũng thế nào cũng không thể đẩy chiến tuyền lên được một bước, làm ý định tốc chiến tốc thắng của Triệu Xung đổ vỡ.
Nhìn Lý Lăng dẫn quân tham chiến một tuần hương rồi mà không có mấy tiến triển, Vân Lang phất tay ra hiệu, hơn 500 cung thủ dưới sự chỉ huy của khúc trưởng, bắn mưa tên dày đặc vào người Hung Nô bị kẹp giữa hai quân.
Nỏ tiễn vọt lên không trung, Lưu Triệt ngây ngất nhìn, còn A Kiều sớm đã rời lầu chuông, bất kể là ai giết ai, trong lồng ngực chỉ có sự nhộn nhạo.
Có cung nỏ hỗ trợ, lực lượng người Hung Nô liên tục bị tước giảm, bộ tốt của Lý Lăng lập tức có tiền triển.
Nếu người Hung Nô không có kế hoạch nào khác, chắc chắn sẽ bị nghiền nát ở nơi này.
Một hồi vó ngựa gấp gáp truyền tới, thám mã không ngừng vẫy cờ xanh đại biểu bình an, Vân Lang quay đầu nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh cưỡi ngựa Ô Chuy từ mé trái chạy tới, bên cạnh chỉ có bốn gia tướng hộ vệ, không rõ những bộ hạ khác đâu rồi.
Rất nhanh Hoắc Khứ Bệnh tới nơi, nhìn cung nỏ thủ đang không ngừng đưa tên trút xuống chiến trường, cười lớn:” Thì ra chỗ các ngươi đánh nhau càng náo nhiệt.”
Tào Tương sốt ruột hỏi:” Bộ hạ của ngươi đánh xong rồi à?”
Hoắc Khứ Bệnh chỉ sau lưng:” Quỷ nô sắp đến, bị ta đuổi tới đấy, ta lo các ngươi không chống nổi nên qua xem sao.”
Vân Lang tức giận:” Tác chiến không phải trò đùa.”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn về hướng Lưu Triệt trên tường cung:” Bệ hạ thích, vậy để hạ xem cho đã. Ngươi nhường ra một con đường để quỷ nô cũng tới cho vui.”
Vân Lang hừ một tiếng:” Tác chiến ở hậu sơn là ai?”
“ Một đám giác đấu sĩ, không dễ đối phó, bản lĩnh ném đoản mâu của chúng không tệ, làm bị thương không ít người của ta, nhưng đối diện với tường thành thì không đáng kể nữa.”
Người Hung Nô bị kẹp giữa đã là cung giương hết đà, Vân Lang lại hạ lệnh cho Lý Lăng từ từ rút khỏi chiến đấu.
Triệu Xung cười ha hả:” Quân hầu nhường cho, Triệu mỗ ghi nhớ rồi.”
Người Hung Nô lâm vào tuyệt cảnh cũng thổi tù và, từng hồi tù và ù ù truyền đi rất xa.
Hoắc Khứ Bệnh cười gằn:” Bọn chúng đang cầu viện, không biết viện binh của chúng ở đâu?”
“ Nội ứng.” Vân Lang lạnh lùng đáp:
“ Nội ứng sao?”
“ Đúng thế, bằng vào chút lực lượng này của chúng mà muốn công phá Trường Môn cung đúng là nằm mơ nói mộng, nếu không có nội úng thì chúng chỉ đi nạp mạng mà thôi, ta rất muốn xem nội ứng của chúng là ai.” Tào Tương có vẻ háo hức:
“ Xảy ra chuyện Hàn Yên chẳng lẽ bệ hạ không rút ra được bài học à?” Vẻ mặt chơi đùa của Hoắc Khứ Bệnh cuối cùng cũng có biến hóa:
Vân Lang cau mày:” Mới đầu ta cho rằng là Kim Nhật Đê, cho nên thông tri cho bệ hạ thả hắn ra ngoài thành, không ngờ hắn chẳng những không có ý định ám sát bệ hạ, còn vạch trần chỗ ẩn thân của người Hung Nô, làm ta cũng mơ hồ, không rõ lực lượng nào sẽ xuất hiện.”
Bọn họ mất cả đêm bàn bạc chuyện này, Tào Tương nói thêm:” Bệ hạ cũng có nhận định như thế nên mới lên tường thành, vì cho rằng các tướng quân của mình đáng tin cậy hơn. Quan viên có ảnh hưởng trong triều đều ở Thượng Lâm Uyển, chỉ không rõ là ai bị Hung Nô khích tướng mua chuộc, muốn đốt điển tịch bỏ tổ tông.”
Hoắc Khứ Bệnh đột nhiên vỗ chiến mã xông vào chiến trường, hắn vô cùng phẫn nộ, muốn bắt sống kẻ thổi tù và, chắc chắn sẽ biết nội ứng là ai.