Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 894 - Q6 - Chương 041: Triệu Xung Sợ Bị Tranh Công.

Q6 - Chương 041: Triệu Xung sợ bị tranh công. Q6 - Chương 041: Triệu Xung sợ bị tranh công.

Vì Phù Lệ cung phát hiện ra đường hầm, Trường Môn tất nhiên là đã bị A Kiều đào sâu ba thước kiểm tra rồi, cũng không phát hiện có gì không ổn.

Nếu như người Hung Nô muốn đào một đường hầm từ trang viên hoàng gia tới Trường Môn cung, Vân Lang thấy không có chút khả năng nào cả.

Đào hầm ở thời đại này là một công trình lớn, nếu có thể đào đường hầm dài mấy chục mét đủ sâu không ai bên trên phát hiện động tĩnh là không thể.

“ Gần đây Trường Môn cung có công trình gì không?”

“ Có ạ, ba tháng trước Trường Môn cung mở rộng đường dẫn tới Khuyển đài cung.”

Vân Lang gập bản đồ lại, lệnh:” Trọng điểm giám thị con đường đó, sau khi trời sáng phải dò xét cả hai đầu con đường.”

Lý Lăng kinh ngạc:” Tướng quân không cho rằng những kẻ đó ẩn nấp dưới đường hầm chứ?”

Tào Tương nghe thế thì đứng ngồi không yên, dù chỉ một khả năng thôi cũng không thể mạo hiểm chưa đợi Vân Lang trả lời đã nóng ruột nói:” Không được, ta phải đi kiểm tra ngay bây giờ, mau mau cho người tời Trường Môn cung báo cáo, mời bệ hạ lập tức di giá Phù Lệ cung.”

Vân Lang giữ lại:” Đừng, đợi sau khi trời sáng đã.”

“ Vì sao?”

“ Quét sạch một mẻ lưới.”

Đến trời sáng thì mưa tạnh, Kim Nhật Đê dẫn hai con ngựa từ trong Trường Môn cung đi ra, hắn không muốn ở lại nơi đó nữa, chẳng may mà người Hung Nô đánh vào, rất dễ rơi vào cảnh có miệng không cãi được, sớm rời đi là hơn.

Bãi cỏ được nước mưa tưới tắm xanh mướt mát, chiến mã cúi đầu xuống muốn gặm bị Kim Nhật Đê ngăn cản, cỏ xanh còn dính nước mưa ăn vào dễ bị tiêu chảy.

Cỏ nơi này mọc chẳng đều chút nào, chỗ thì xanh biếc, chỗ thì héo úa, chẳng có chút sinh cơ nào.

Kim Nhật Đê tò mò ngồi xuống sờ thảm cỏ khô vàng trước mắt, kiếm một cái gậy gỗ chọc thử, mới đầu còn thuận lợi, tiếp tục chọc xuống thì gẫy đột nhiên tụt xuống làm hắn loạng choạng.

Phía dưới còn truyền ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết làm người ta sởn hết gai ốc.

Rất nhiều năm sau nhớ lại chuyện này hắn vẫn vô cùng hối hận, vì sao mình tò mò như thế, cỏ khô thì mặc cỏ khô, mình dùng gậy chọc làm gì, mà chọc thì cũng đành đi, vì sao tùy tiện chọc một phát mà mù mắt người ta?

Lại trách người Hung Nô đó nếu như chịu đựng tốt hơn một chút, không kêu lên thì hắn đã dắt ngựa đi rồi, như thế chuyện sau đó chẳng liên quan gì tới hắn.

Nhưng trên đời này không đâu bán thuốc hối hận, nếu tên bị chọc mù mắt đó nếu không nhảy ra giơ đao gào thét muốn chém hắn thì hắn cũng đã không giết chết tên đó rồi cảnh báo cho Trường Môn cung.

Lỡ chân một bước thành thiên cổ hận.

Kim Nhật Đê chém một nhát đao lên người tên Hung Nô như người bùn đó, nhát đao lực mạnh tới làm đầu tên đó bửa đôi, óc trắng văng đầy đất.

Chính vì nhát đao đó mà khiến bãi cỏ vốn bằng phẳng đột nhiên như sóng cồn, vô số mảng cỏ bị hất tung, vô số người bùn từ trong hồ nhảy ra, mục tiêu rất rõ ràng, giết tên phản đồ của người Hung Nô.

Kim Nhật Đê nhảy lên lưng con ngựa không yên, cướp đường mà chạy, con ngựa còn lại vì tham ăn thêm một miếng cỏ mà bị làn sóng người nhấn chìm.

“ Địch tập kích.”

Triệu Xung canh trước cửa cung cười ha hả, không vì kẻ địch quá nhiều mà sợ hãi, ngược lại một mình đứng ở cửa cung đợi khi Kim Nhật Đê phóng ngựa qua cầu treo mới bảo thị vệ kéo cả cầu lẫn mình lên.

Cùng lúc đó bên trong Trường Môn cung vang lên tiếng tù và ù ù, vô số giáp sĩ từ động tàng binh dưới tường cung chui ra, nhanh chóng men theo cửa bên hai bên cổng xuất hiện.

Triệu Xung không hề có ý đình phòng thủ, nắm trong tay 400 giáp sĩ mà phòng thủ là xỉ nhục.

Vân Lang và Tào Tương đứng trong ruộng gai nhìn hai đội quân sắp va chạm:” Xem ra Triệu Xung không định cầu viện.”

Tào Tương cười lạnh:” Chiến công ông ta có thể kiếm được, vì sao chia phần cho chúng ta chứ?”

Vân Lang sờ cằm:” Ông ta không cầu viện, chúng ta không thể tham dự chiến sự, nếu đã vậy chúng ta vòng ra phía sau chặn đường lui của chúng.”

Tào Tương lo lắng dặn:” Chớ lại gần phạm vi ba dặm.”

Vân Lang đánh miệng ra hiệu cho Lý Lăng đã đợi tới nóng ruột, Lý Lăng rút trường kiếm chỉ về vị trí dự định, suất lĩnh toàn quân phóng ngựa rời ruộng gai.

Người Hung Nô màu đất vàng và quân Hán giáp đen tua đỏ cuối cùng cũng va chạm vào nhau, chỉ một cuộc tiếp xúc làn sóng vàng bị giáp sĩ đen chém đứt.

Tiếng la hét, tiếng trống trận, cuộc chiến nổ ra không có chút dấu hiệu nào báo trước, Lưu Triệt lại lần nữa mặc giáp lên thành lâu, A Kiều cũng đi theo, bị hắn bất mãn mắng:” Đây là chiến tranh, nàng lên làm cái gì?”

Trước mặt người khác, A Kiều tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, thi lễ lùi khỏi tường cung, nhưng vừa khuất bóng một cái là sai Đại Trường Thu mang cho cái ghế ngồi trong lầu chuông, nơi Lưu Triệt không nhìn thấy.

Đây là lần đầu tiên A Kiều nhìn thấy chiến tranh đích thực, mắt thấy người Hung Nô liên tục từ trong cỏ xuất hiện, la hét tràn tới, cho dù trước cửa cung còn có từng hàng giáp sĩ, cảnh tượng ấy vẫn khiến nàng sợ hãi bất giác nhìn về phía Đại Trường Thu.

Đại Trường Thu tay cầm trường đao trấn an:” Quý nhân, không sao đâu.”

“ Tại sao Vân Lang không lập tức chi viện?”

“ Thủ tướng Trường Môn cung chính là Triệu Xung không phải Vệ tướng quân, huống hồ là chỗ trú chân của bệ hạ, không có chiếu lệnh, quân đội khác không được tới gần trong vòng ba dặm.”

A Kiều kinh sợ khép mắt lại, vì nàng vừa nhìn thấy một giáp sĩ bị người Hung Nô hùng tráng đập vỡ đầu, cuống lên:” Quy định này ai lập ra?”

“ Từ khi Đại Hán lập quốc đã có.”

“ Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn bọn họ chiến tử?”

Đại Trường Thu cúi mình xuống nói nhỏ:” Triệu Xung cho rằng mình có thể giải quyết được cuộc chiến, không dùng binh mã của Vân hầu là chuyện hiển nhiên.”

“ Chỉ vì chút quân công mà để mặc quân sĩ mình bị giết sao?” Trong mắt A Kiều tất nhiên quân công không ý nghĩa đến thế, tỏ ra tức giận:

Khi hai người đang nói chuyện, phía cổng sau Trường Môn cung cũng vang lên tiếng tù và, Triệu Xung đang ở trên chiến trường sững người, đơn đao để lại trên người địch một vết thương kinh khủng, cười ha hả:” Đám nhãi con cũng chiếu cố sau mông lão tử rồi, cố lên nào, giết chết bọn chúng rồi ra phía sau chi viện cho các huynh đệ, quyết không thể để Vệ tướng quân đoạt mất công lao của chúng ta.”

Đám giáp sĩ bên cạnh nghe thế hô hào, sĩ khí dâng ngùn ngụt xông tới phía trước.

Vân Lang giỏng tai nghe lên tiếng tù và từ hậu sơn truyền tới, lẩm bẩm:” Chẳng nhẽ đám Khứ Bệnh cũng hành động rồi sao?”

Tào Tương lắc đầu:” Không nhận được tin tức của Khứ Bệnh, có lẽ bên này tấn công, đám giác đấu sĩ ở hậu sơn không thể không hành động. Ngươi nói xem vì sao bệ hạ không tiếp nhận kiến nghị của ta tới Phù Lệ thành? Phù Lệ thành ở bình nguyên không có địa thế cho bọn chúng lợi dụng, chúng ta thậm chí không cần rời thành tác chiến, chỉ cần ở trong thành cũng tiêu hao hết sạch bọn chúng rồi.”

“ Bệ hạ mà lo an nguy của mình thì sớm về Trường An rồi, người muốn lấy bản thân làm mồi nhủ, dụ thế lực bất mãn ở Thượng Lâm Uyển xuất hiện, là hành vi cảnh cáo trong ngoài triều.”

“ Vậy chúng ta phải làm sao?” Tuy biết lực lượng bên cạnh hoàng đế cường đại, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, Tào Tương vẫn nhấp nhổm:

Vân Lang cười phất tay, nhìn thấy thủ thế của tướng quân, lập tức trống trận tùng tùng, hai nghìn quân tốt của Lý Lăng dựng trường thương, theo nhịp trống từng bước hô vang áp tới phía sau lưng người Hung Nô.

Cần phải tốc chiến tốc thắng, cứ để Lưu Triệt chơi tiếp, có khi nhạc cực sinh bi.

Bình Luận (0)
Comment