Vân Lang cúi người vốc một nắm mạch đưa bên mép con ngựa du xuân, mặc dù lúa mạch bốc ra mùi cháy khét lẹt, ngựa du xuân vẫn rất thích, đưa cái miệng lớn tới liếm mấy cái là hết sạch, còn dùng đầu húc Vân Lang, muốn y lấy thêm.
Chiến mã không ăn thức ăn ngoài chủ nhân và mã phu đưa, điều này thể hiện càng rõ ở ngựa du xuân.
Tào Tương tặc lưỡi:” Dù ngựa hay hổ ở cạnh cạnh ngươi lâu đều trở nên thông minh, nhưng vừa rồi ngươi thả một đám người Hung Nô đi thì chẳng thông minh tẹo nào.”
Vân Lang tiếp tục lấy lúa mạch cho ngựa ăn:” Ngươi là một tên quan văn thì có tư cách gì bình luận quyết định của một tướng quân trứ danh.”
Tào Tương chẳng giận:” Ngươi biết mình đang làm gì là được.”
“ Đợi xử lý xong chuyện này ta sẽ hồi quân tới Trường Môn cung.”
Tào Tương rùng mình một cái:” Chuyện Khuyển Đài cung ngươi may lắm mới thoát nạn còn dám tới à?”
“ Ta thấy những kẻ đào tẩu có vấn đề, sớm không đi, muộn không đi, đúng lúc chúng ta tới mới đi. “ Vân Lang quay đầu chỉ lại bãi chiến trường:” Ngươi không thấy à, toàn là xác người Hán, chứng tỏ đám Lưu Thụ ở vào thế yếu tuyệt đối, đáng lẽ bọn họ sớm bị giết sạch lâu rồi mới đúng, nếu như không có mưu kế gì, vì sao lại trì hoãn mấy ngày, trò này lừa Lưu Thụ còn được, đem ra lừa ta chỉ làm trò cười, ta không rõ chúng đợi cái gì.”
“ Truyền tướng lệnh, Lý Dũng, Lý Thân tiếp tục dẫn nhân mã bản bộ tiến lên kiểm tra, lệnh Lý Lăng âm thầm dẫn nhân mã rời đại quân, cắm trại cách Trường Môn cung mười dặm, chỉ cần nghe thấy cảnh báo là lập tức đánh tới.”
Sau khi ai nấy nhận lệnh chấp hành, Vân Lang nhảy lên ngựa du xuân rời trang viên.
Đây là một trang viên bị người Hung Nô và quỷ nô hoàn toàn khống chế, trừ giết, không còn cách giải quyết nào khác.
Chuyện Vân Lang giấu binh ngoài Trường Môn cung không qua được mắt Lưu Triệt.
Lưu Triệt đứng trên lầu cao nhìn khắp đồng quê xung quanh, lẩm bẩm:” Nàng nói xem Vân Lang nấp ở đâu?”
Câu này dĩ nhiên là hỏi A Kiều, nàng không cần suy nghĩ nhiều chỉ ruộng gai lớn gần Vân thị:” Tám phần là ở đó.”
Lưu Triệt ngạc nhiên lắm:” Trẫm cứ nghĩ nàng sẽ nói là y trốn trong rừng thông chứ.”
A Kiều tủm tỉm cười:” Bệ hạ sẽ không cho rằng Vân Lang dẫn quân về là để bảo vệ chúng ta chứ?”
Lưu Triệt dù nghe câu này không thoải mái lắm, hừ một tiếng:” Trẫm có vô số hổ lang bên cạnh, cần gì y bảo vệ.”
A Kiều đắc ý:” Cho nên y về bảo vệ lão bà hài tử, không nấp ở đó thì ở đâu?”
Cái nhìn của A Kiều tất nhiên là chính xác, Vân thị ở sát bên cạnh Trường Môn cung, nhưng tường không cao bằng, hộ vệ không nhiều bằng, nếu như phản tặc không công phá được Trường Môn cung, khó tránh khỏi tìm hồng mềm để bóp.
Khi đó Vân thị thành dê thế tội tốt nhất.
Đương nhiên bề ngoài vẫn phải làm ra vẻ là suy nghĩ tới hoàng đế trước, thế nên mới không mai phục ở rừng thông, mà mai phục ở ruộng gai, nơi tiếp giáp giữa hai nơi.
Lưu Triệt mặc dù bị A Kiều nói cho á khẩu, nhưng hắn không bận tâm, vì Hoắc Khứ Bệnh đã truyền tin, đám giác đấu sĩ đột nhiên biến mất.
Hoàng đế ra lệnh mặc giáp, đứng trước gương đồng, đích thân buộc dải lụa đỏ lên đầu, phối thêm bảo kiếm sải bước rời cung điện.
Ở bên ngoài hơn bốn nghìn giáp sĩ đã nai nịt gọn gàng, Lưu Triệt vừa đứng lại, các giáp sĩ đồng loạt quỳ một gối, tua mũ trên đầu biến thành vùng biển đỏ.
Lưu Triệt kiêu ngạo nhìn những dũng sĩ của mình, hít sâu lấy hơi nói lớn:” Nghe nói có gian tặc tới, chư vị ái khanh thấy sao?”
Một lão tướng râu tóc đã hoa râm cười gằn:” Bệ hạ cứ đứng xem bọn vi thần chơi đùa với đám gian tặc.”
Lưu Triệt ngửa mặt cười ha hả:” Triệu Xung, trò chơi đặc sắc như thế, trẫm ngứa tay lắm.”
“ Đợi lão thần bắt lấy tặc tù, bệ hạ có thể thử xem kiếm có sắc hay không?”
Lưu Triệt nhìn tường cung cao lớn mà nuối tiếc:” Trẫm thực sự muốn xung phong hãm trận một lần.”
Triệu Xung chắp tay:” Bệ hạ an, thiên hạ an, xung phong hãm trận đã có bọn thần đi đầu, sao để bệ hạ mạo hiểm tên đạn được.”
“ Ha ha ha, giờ trẫm lo rằng phản tặc không tới.”
Trên bình nguyên không có gió, trong ruộng gai nóng nực vô cùng, Tào Tương ôm nửa quả dưa hấu ăn sồn sột, vừa ăn vừa lau mồ hôi, đám quân tốt khác thì mấy khi có thứ này mà ăn thế nên hạnh phúc, chẳng nề hà gì cả.
Thám báo đã phái đi tới hơn ba mươi dặm rồi, bẩm báo không tìm thấy tung tích địch, vì thế binh sĩ cứ ăn chẳng lo nghĩ gì.
Tới khi mặt trời sắp xuống núi, Vân Lang đứng dậy:” Xem ra Lý Dũng, Lý Thân chưa đi đủ xa, kẻ địch không dám tới rồi, lệnh họ tiếp tục tiến về phía trước, không được dừng lại.”
Khi trời tối, muỗi bắt đầu nhiều lên, từng đàn từng đội vây quanh, chưa nói tới những con liều mạng xông vào hút máu, riêng tiếng vo ve của bọn chúng cũng đủ cho người ta phát điên.
Cũng may chỉ có Vân Lang, Tào Tương là phát điên, đối với tướng sĩ mà nói, muỗi chẳng ảnh hưởng tới họ lắm, mọi người trước kia là nông phu, thấy nhiều lắm rồi.
Lưu Triệt nắm trên ghế càng buồn chán, hơn nữa toàn thân hắn bọc trong khải giáp nên càng không thoải mái, trời đã nóng còn thêm giáp nặng, không phát cuồng mới lạ.
Triệu Xung sớm nhìn ra hoàng đế không khỏe:” Bệ hạ nên về cung nghỉ ngơi, lảo thân sẽ trực đêm vì bệ hạ.”
Lưu Triệt ngáp dài:” Vậy là phản tặc không tới nữa sao?”
Triệu Xung nhìn bầu trời tối om:” Đêm nay không trăng, không thích hợp cho dạ chiến.”
“ Nhưng bọn chúng là dã nhân.”
Triệu Xung vỗ ngực nói chắc nịch:” Nếu như bọn chúng dám tới, lão thần đảm bảo bọn chúng không tên nào chạy được, dạ chiến tuy nói có lợi với bên tập kích, đáng tiếc chúng ta đã có chuẩn bị, một hai tên trộm có lẽ còn kiếm chác được gì đó, nhưng nếu đến cả bầy chỉ nạp mạng mà thôi.”
Lưu Triệt ra hiệu, liền có hoạn quan tới đỡ dậy trở về cung điện.
A Kiều đã đợi trước, tươi cười nói:” Cung nghênh bệ hạ khải hoàn trở về.”
Lưu Triệt kéo áo choàng đỏ trên người, tức giận nói:” Khải hoàn cái gì, phản tặc không tới, Tú Y sứ giả làm gì thế không biết, tới ngay cả phản tặc ở đâu cũng không biết chính xác.”
A Kiều cười hì hì giúp hoàng đế cởi giáp:” Nếu Tú Y sứ giả biết phản tặc ở đâu thì làm gì bọn chúng tới được Trường Môn cung, sớm bị Vân Lang với Khứ Bệnh giết chết rồi.”
Khải giáp cởi ra, Lưu Triệt thở hồi lâu, nhìn trên người bị khải giáp để lại dấu vết, toàn thân nhức mỏi, không khỏi thầm cảm khái đã không còn trẻ nữa, chỉ là vua của một nước, không cho hắn tỏ ra yếu đuối, hạ lệnh thắp đèn xem công văn.
Trước nửa đêm trời nóng bức, sau nửa đêm lại có mưa nhỏ, không còn muỗi quấy nhiễu nhưng mưa cứ rả rích không ngừng.
Thám báo mang về tin tức, vẫn không phát hiện tung tích kẻ địch, Vân Lang ngồi trước tấm bản đồ hồi lâu không bình tĩnh được.
Thế này thì quá khác thường rồi.
“ Ngươi chắc chắc là một dải Trường Môn cung, Vân thị trang viên không có cung thất của tiền Tần chứ?”
Lý Lăng vội đáp:” Thuộc hạ đã tìm người của Tương tác giám xác nhận rồi, nơi này vốn là chỗ Thủy hoàng đế dùng xây lăng tẩm, về sau không biết vì sao lại bỏ hoang, vì thế không thể nào có cung thất xây dựng ở đây.”
Nghe Lý Lăng nói thế Vân Lang bất giác đưa ánh mắt nhìn về phía tòa hoàng lăng kia, đây chẳng qua chỉ là tin tức giả do Thủy hoàng đế tung ra che mắt người khác. Dưới chân bọn họ, rất có khả năng là đội quân đất nung đông đảo, nếu nói ở đây có đường hầm gì đó, Vân Lang không thấy có gì lạ.
.....
Hôm nay dừng ở đây nhé.