Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 892 - Q6 - Chương 039: Ai Cũng Phải Có Trách Nhiệm.

Q6 - Chương 039: Ai cũng phải có trách nhiệm. Q6 - Chương 039: Ai cũng phải có trách nhiệm.

Đại quân đi tới cửa nông trang rồi, đám tông thất vẫn giương cung quát tháo, mệnh lệnh đại quân dừng bước,

Vân Lang nhìn Tào Tương:” Ngươi thấy có nên cho bọn chúng sống không?”

“ Theo lý mà nói, chúng ta cứ nghiền qua là được ....” Tào Tương ngần ngừ:

“ Ngươi lo bệ truy cứu à?”

Tao Tương lắc đầu:” Đại quân mới là chỗ dựa của bệ hạ, chỉ quần đại quân dựa theo ý chí bệ hạ hành động, cho dù có giết vài tên tông thất thì bệ hạ chẳng nhíu mày một cái. Đại Hán lập quốc hơn 80 năm, con cháu Tào thị tràn lan thành họa, ngươi nghĩ con cháu Lưu thị có bao nhiêu? Nếu ngươi không dám gánh vác thì bệ hạ mới xem thường ngươi, Vấn đề là Sở vương tôn Lưu Thụ kia ... Người này khó đối phó lắm ...”

Nếu Tào Tương nói như vậy Vân Lang không thể không coi trọng:” Lợi hại lắm à?”

“ Hắn sẽ dùng nước mắt nhấn chìm nhà ngươi đấy.”

“ Cái gì?” Vân Lang tưởng mình nghe nhầm chứ:

“ Trong tất cả những người ta quen thì hắn là người khóc giỏi nhất, lão bà Ngưu thị của ta khóc đã khiếp rồi, trước mặt hắn không là gì hết. Nhớ năm xưa bệ hạ muốn xử trí thái tử nước Sở, tức là cháu Lưu Thụ, tên này lên đại điện khóc liên ba canh giờ không ngừng, khóc tới hai ống tay áo đấm nước, lòng dạ bệ hạ như sắt đá mà bị hắn khóc tới loạn luôn, cuối cùng phải theo ý hắn.”

Vân Lang kinh ngạc vô cùng, ra hiệu đại quân dừng bước, gọi Lý Lăng tới:” Nói với những kẻ kia lập tức xuống ngựa buông vũ khí, tự trói hai tay vào trướng của ta nhận tội, một tuần hương sau nếu như còn ngoan cố thì chớ trách ta.”

Tào Tương hết sức kinh nghiệm giải thích thêm:” Không cần nói đám người đó cũng hiểu, sở dĩ chúng dám ngăn cản đại quân vì chưa xử lý hết hậu họa trong trang thôi, nếu bị chúng ta phát hiện chỉ còn đường chết nên mới cắn răng chống đối. Nhiều ngày như thế mà chúng chùi đít chưa sạch, ngươi cho thêm một tuần hương cũng không khác biệt gì.”

Vân Lang đưa tay chỉ:” Nhìn kìa, sau trang viên có khói bốc lên rồi.”

“ Vậy thì hang chuột chín phần là ở đó rồi.” Tào Tương bắc tay lên trán nhìn ra xa:

Khi hai người đang tán gẫu thì Lý Lăng vội vàng chạy tới bẩm báo:” Khởi bẩm tướng quân, có một đội nhân mã sau trang tử rời đi, nhân số không ít hơn 1000.”

Vân Lang cứ như không nghe thấy bẩm báo, chỉ nhìn hương giờ, đơi đốn lửa cuối cùng trên que hương bị tắt mới phất tay, đại quân tiếp tục tiến vào trang viên.

Đám tông thất tức thì mặt xám như tro tàn, quỳ xuống đất, không còn chút hung hăng nào nữa.

Vân Lang không thèm xử trí những kẻ này, trực tiếp đi vào nông trang, thấy xác chết khắp nơi, đây là một chiến trường đã trải qua chém giết không nương tay.

Tào Tương cười khổ:” Có thể khống chế chiến sự trong nông trang, xem như cũng có bản lĩnh.”

Vân Lang chỉ hậu viện bốc cháy:” E là vì tranh đoạt kho lương, đám tông thất muốn âm thầm xử trí nô lệ Hung Nô, mà nô lệ Hung Nô lại muốn khống chế trang viên này không cho ai hay biết, nhìn thi thể thì chém giết ba ngày rồi.”

“ Kho lương bị đốt mất rồi.” Tào Tương than, thế này thì lớn chuyện:

Đây là chuyện của hoàng gia, Vân Lang không muốn dính líu quá sâu:” Sao người của bệ hạ còn chưa tới?”

Tào Tương không đáp, tình hình rất tệ, đám người tông thất khó mà ăn nói với hoàng đế, ánh mắt nhìn quanh liền thấy vài thân thích quan hệ không tệ với mình, mắt mở trừng trừng nằm trong vũng máu.

Vân Lang không vì có hơi một nghìn đào nô mà thay đổi sách lược của mình, đại quân vẫn theo trình tử xử lý nông trang.

Lửa mau chóng bị dập tắt, lương thực trong ba kho lớn bị đốt cháy quá nửa, số còn lại cũng dính khói lửa, không ăn được nữa rồi.

Tra hỏi quản sự Lưu Thụ nơi này, hắn nói, bọn họ không chỉ thu nhận lượng lớn nô lệ Hung Nô còn mua từ trong tay kẻ buôn nô lệ lượng lớn nô lệ Hán gia, toàn bộ số nô lệ Hán gia này tới từ Thái Nguyên, người thường còn sợ vương pháp, bọn chúng không coi pháp luật ra gì.

Lưu Thụ cũng lo nhiều nô lệ quá không khống chế được cho nên mới đưa vào Hán nô, hòng dùng họ giám sát nô lệ Hung Nô, đáng tiếc chính người tưởng là trợ lực này lại hại hắn thảm nhất.

5 ngày trước đám Hán nô không được trông nom nghiêm ngặt này chẳng biết kiếm đâu ra vũ khí, phá gông cùm trên người nô lệ Hung Nô, trong một đêm giết phân nửa người Hán trong nông trang.

Vân Lang nghe Lưu Thụ toàn thân thương tích kể lại quá trình xong, hỏi:” Giờ ngươi tự xử ra sao?”

“ Đã thành sai lầm lớn, còn gì để nói nữa.” Lưu Thụ vái dài một cái, xách trường đao nhuốm máu đi trên mặt đất đầy thi thể:” Vệ tướng quân, Lưu Thụ chiến tử ở nơi này được chứ?”

Đối với loại người này Vân Lang không có lấy nửa phần thương hại, cười nhạo:” Ta nghe nói nước mắt của Đại tông chính vô song kia mà.”

Lưu Thụ lắc đầu:” Nếu như diệt được phản nghịch, nước mắt của Đại tông chính có khi còn hữu ích, nay thứ nên đốt đã đốt rồi, kẻ nên chạy cũng chạy rồi, ta không còn đường sống nữa, thế nào cũng phải để cho con cháu chút hi vọng. Thế đi, nếu Vệ tướng quân có thể báo lên bệ hạ rằng Lưu Thụ chiến tử, mỗ dù ở dưới cửu tuyền cũng cảm tạ ơn đức.”

Làm chuyện xấu không dứt khoát, nhưng trừng phạt mình rất dứt khoát, trường đao nhuốm máu cứa mạnh, cắt đứt nửa bên cổ, máu phun xối xả, thi thể ngã xuống vừa vặn lấp vào một khoàng đất trống.

Vân Lang thở dài với Tào Tương:” Sao ta toàn gặp phải loại không sợ chết thế nhỉ?”

Tào Tương lấy khăn tay ra lau mặt, vừa rồi máu từ cổ tên này phun ra dính cả vào mặt hắn:” Đám này lúc hưởng thụ bất chấp nên cũng đã chuẩn bị tới lúc trả giá rồi, nói ra đều là người nghèo, vì hưởng thụ mà cái mạng cũng chẳng cần.”

Vân Lang trố mắt:” Ngươi nói họ là người nghèo?”

“ Đúng vậy, ngươi đừng nghĩ tông thất tức là người giàu, những kẻ này lười làm ruộng, lại không có bản lĩnh làm quan, đột nhiên nhận được cái công việc béo bở, làm sao chịu bỏ qua? Trên đời này sợ nhất là người nghèo mà thân phận cao, vì bù đắp thiếu sót đáng tiếc của mình, với họ mà nói, mạng thực sự không quá quan trọng.” Tào Tương cảm thán:

Người hoàng đế phái tới không ngờ lại là Chung Ly Viễn.

Tên này vốn trông có chút âm u, vì báo thù vào cung làm thái giám, cái mặt vô cùng mịn màng, có lẽ vì đi gấp, máu dâng lên, trong trắng thoáng hồng, vóc sáng có chút chút ý vị tha thướt, rất kỳ quái, Vân Lang nhìn thấy tên này là bấc giác nhìn mông với ngực, có thể mới xác định trước kia hắn là nam nhân.

Tào Tương huých vai Vân Lang:” Đừng thể hiện ra rõ ràng như thế, tên này nổi tiếng hẹp hòi lắm đấy.”

Chung Lý từ xa tới gần, thi lễ xong nhìn đống thi thể chồng chất, hừ khẽ:” May cho các ngươi, chết mới chỉ là bước đầu.”

Vân Lang nhíu mày:” Lưu Thụ đáng chết, điều này không cần phải bàn cãi, ngươi tìm ra thêm vài kẻ cầm đầu cũng là đương nhiên, còn về kẻ khác tha được nên tha, đừng quên cảnh ngộ của ngươi.”

“ Hầu gia vẫn nhân từ như thế.”

“ Kẻ chết trong tay ta tới giờ đã nhiều không kể xiết rồi, ngươi nói ta nhân từ, những oan hồn đó không phục. Ta chỉ không muốn thấy phụ nhân trẻ nhỏ run rẩy dưới trường đao, cho dù là gia quyến tội nhân. Đó chẳng phải do ta nhân từ, chỉ là nguyên tắc đạo đức mà ta được học.”

Chung Ly Viễn lại thi lễ lần nữa:” Hầu gia là quân tử đường đường, còn nô tài chỉ là tiểu nhân xu nịnh, không làm được như thế.”

Vân Lang nhìn hắn rất lâu mới đột ngột nói:” Ngươi có đi thăm thê nhi ngươi lần nữa không thế?”

Chung Ly Viễn khựng người.

Vân Lang dùng giọng điệu không cho phản bác nói:” Xong chuyện này thì đi thăm.”

Tào Tương vốn biết Chung Ly Viễn và Vân Lang rất thân cận, nhưng không ngờ tới mức có thể lên tiếng răn dạy ngay trước mặt.

Chung Ly Viễn mặt đỏ bừng không đáp.

“ Ngươi đã tẩu hỏa nhập ma rồi, con người mà quên đi nhân luân khác gì cầm thú, sau này đừng tới Vân thị ta nữa, ta không muốn xếp cùng hàng ngũ với loại người như ngươi.” Vân Lang dứt lời đi vòng qua mảnh đất đầy thi thể, dưới sự vộ vệ của thân binh đi kiểm tra đám cháy:

Tào Tương thấy sắc mặt Chung Lý Viễn hết sức khó coi thì hòa hoãn:” Đừng trách y.”

Chung Ly Viễn nhìn Tào Tương bằng ánh mắt kỳ lạ:” Nô tài chưa bao giờ trách Vân hầu.”

“ Vậy thì theo lời y nói về thăm thê nhi đi, chuyện ở đây ngươi xem mà làm.” Tào Tương nói xong cũng đi:

Chung Ly Viên lạnh nhạt đá cái đầu ngoẹo sang bên của Lưu Thụ, nói với tùy tùng:” Liệt vào danh sách chiến tử, có điều tài vật tham ô thì phai truy về.”

Bình Luận (0)
Comment