Người nói một đằng, người đáp một ý, Trác Cơ không tiếp tục chủ đề này nữa, rửa tay sờ bụng Tô Trĩ khẳng định:” Hẳn là một nam hài.”
Tô Trĩ gãi đầu:” Ta cũng thấy là nam, còn nghĩ sư huynh sẽ thích, nhưng huynh ấy nói, chỉ cần là con của chúng ta là được. Cô nói xem, nếu ta sinh luôn hai đứa, một nam một nữ có hay không?”
Trác Cơ hâm mộ gật đầu:” Thế phải có phúc lớn lắm, tỷ tỷ nhiều tuổi rồi, đời này chắc chỉ có một mình Vân Âm thôi, Vân thị nhân đinh không vượng, muội tử nên sinh thêm vài đứa mới được.”
Tô Trĩ nhìn vóc dáng mạn diệu của Trác Cơ:” Ba mươi đâu phải là nhiều, ở y quán còn có một bà bà năm mốt tuổi sinh con đấy, chỉ là quá trình hơi nguy hiểm. Được rồi, cô cứ tiếp tục đào măng của cô đi, ta tiếp tục đi dạo đây.”
Tiễn Tô Trĩ đi rồi, Trác Cơ thở dài sờ cái bụng phẳng lỳ, chẳng còn hứng thú đào măng nữa, xách giỏ trờ về tiểu lâu.
Bình Tẩu râu tóc bạc phơ, ngồi dưới hành lang ngủ gật, thấy Trác Cơ về, cười hỏi:” Phu nhân thu hoạch thế nào?”
Trác Cơ đặt giỏi xuống, rót chén trà uống:” Tâm tình vốn không tệ, Tô Trĩ tới thế là không tốt nữa.”
Bình Tẩu đi theo nàng cả đời, không khó đoán ra tâm sự:” Phu nhân hâm mộ người ta sao?”
Trác Cơ thở dài:” Nếu ta có một đứa con trai thì tốt biết mấy, nếu không nửa đời người nỗ lực chẳng phải là trôi theo dòng nước à?”
“ Phu nhân, không có cũng tốt, không ai kiêng kỵ gì, phu nhân có thể sống an nhàn tới chết, cuộc đời như thế cũng không tệ.” Con người khi có tuổi thì thích phơi nắng, tựa hồ chỉ có thế mới giữ lại được nhiệt lượng không nhiều trong cơ thể, Bình Tầu khép mắt lại hưởng thụ, biện pháp của ông năm xưa không đúng, Vân Lang là con lừa, dắt chẳng đi, đành lại lùi ....
Tô Trĩ từ chỗ Trác Cơ lấy được đủ cảm giác kiêu ngạo lại thong thả đi khắp nhà kiếm thú vui mới, đi dạo cho dễ sinh nở chỉ là một phần, chủ yếu là muốn khoe cái bụng làm người ta ghen tỵ này. Lúc đi qua ao sen mới nhớ vừa rồi Trác Cơ cũng cắm một bó hoa trong chum, trông đẹp lắm, nàng cũng muốn.
“ Này tiểu tử, bẻ cho ta một ít hoa.”
Kim Nhật Đê đang ngồi bên ao vốc nước rửa mặt, chợt nghe thấy một câu hống hách như vậy, lửa giận bốc lên, vừa quay đầu lại nhìn thấy Tô Trĩ liền tắt ngúm luôn. Tim đập mạnh, vội nhảy xuống cái thuyền nhỏ bên ao, tìm bông hoa đẹp nhất, cẩn thận bẻ gai mới lên bờ, bó lại đưa cho Tô Trĩ.
Tô Trĩ nhận lấy bó hoa, đưa lên mũi ngửi mùi từ nhị hoa tỏa ra, cao ngạo nói:” Không tệ.”
Kim Nhật Đê khom người không dám để đầu cao hơn Tô Trĩ:” Nghe nói nữ tiên sinh là thánh thủ y gia, trong lòng tiểu tử có nghi vấn, đã vướng mắc trong lòng đã lâu, không biết có nên hỏi không?”
Tô Trĩ đang buồn chán nghe thấy có người muốn thỉnh giáo mình chuyện liên quan tới y gia, tinh thần háo hứng hơn hẳn:” Có gì thì nói đi, Vân thị không có thói quen che dấu học vấn, chỉ cần chịu học, chỉ cần học được, Vân gia ta không ngại truyền thụ.”
“ Tiểu tử đọc một số tạp thư, nói y thuật cao minh tới cực điểm thì chặt đầu moi tim cũng có thể sống tiếp.”
“ Có người dù bị chặt đầu, tim vẫn cứ tiếp tục đập một thời gian, ta nghĩ thời gian tim đập dư ra đó là điểm mấu chốt. Nếu như lấy tim ra, có thể mau chóng trong thời gian này thay một quả tim còn sống vào, người bị thay tim chưa chắc đã chết. Tương lai nói không chừng sẽ làm được điều ấy, cho tới bây giờ thì ta mới chỉ có thể mổ bụng, rửa sạch lục phủ ngũ tạng mà thôi ...”
Kim Nhật Đê nghe Tô Trĩ nói thế mồ hôi bắt đầu chảy ra, người Vân gia xưa nay không bao giờ nói thật, cứ theo cách làm việc của Vân Lang mà suy đoán, nếu Tô Trĩ đã nói con người sau khi chặt đầu moi tim chưa chắc đã chết, vậy thì nhà họ nhất định có bí pháp giúp người bị chặt đầu moi tim sống lại.
Tô Trĩ người nặng, đứng lâu sẽ bị tê chân, ôm bó sen ngồi ở lan can:” Chuyện y gia có thể làm kỳ thực rất hữu hạn, có nghĩa là phàm những người được bọn ta chữa khỏi kỳ thực đều không nên chết, bởi thế nên mới có câu thuốc là để trị bệnh không chết chứ còn bệnh chết thì không có thuốc chữa. Ta nghiên cứu y thuật bao năm, cảm ngộ sâu nhất là biết càng nhiều thì phát hiện điều mình không biết càng nhiều.”
Nghe nàng nói chân thành như thế, Kim Nhật Đê trầm tư hỏi:” Vậy không biết bây giờ chặt đầu lấy tim có thể sống được không?”
Tô Trĩ cười lớn, chợt nhận ra bụng to cười như vậy không hợp, ôm bụng cười hồi lâu:” Chẳng biết cái tâm tư này của ngươi từ đâu mà ra, này tiểu tử, đừng suy nghĩ hoang đường nữa, ngay tại đây ta khẳng định với ngươi, nếu ngươi bị chặt đầu moi tim là sẽ chết chắc, dù y giả cao minh nhất cũng không cứu được đâu.”
Kim Nhật Đê ngồi một cái xe trâu chở cỏ khô của Vân thị rời đi, nằm trên đống cỏ khô nhìn mây trắng bồng bềnh, trong lòng nghĩ rất nhiều chuyện, đa phần là liên quan tới phản bội và báo thù.
Một con chim ưng bay qua trước mắt hắn, bay rất thấp, móng còn quắp một con gà, không biết là của nhà ai.
Lão hán đánh xe lớn tiếng quát tháo muốn dọa con chim ưng, nhưng chim ưng trên trời chẳng bận tâm sâu dưới đất, vỗ cánh bay vào Ly Sơn, chưa bay được vào núi bị một mũi tên xuyên qua cổ rơi thẳng xuống, cảnh đó lọt vào mắt Kim Nhật Đê làm hắn giật mình ngồi bật dậy,
Hiện giờ hắn đang ở trạng thái mẫn cảm, chuyện gì cũng có thể sinh liên tưởng.
Người Hung Nô vốn sống tự do tự tại, làm gì có cái gì gọi là phản bội, nhi tử cường đại giết cha, đệ đệ cường đại giết ca ca, bộ lạc nhỏ cường đại tiêu diệt bộ lạc lớn, ví như Mạo Đốn, Y Trật Tà ... Như gà bị chim ưng bắt, như chim ưng bị người giết, đều do không đủ cường đại mà gây hậu họa.
Không, không nên có lối suy nghĩ ấy, đó là cách suy nghĩ nguy hiểm, Kim Nhật Đê tát mình một cái, hắn thấy suy nghĩ này do nhất thời cảm xúc không ổn định mà ra.
Mình cần phải suy nghĩ lại.
Cùng với khả năng nô lệ bạo động không ngừng tăng lên, quân đội Vân Lang liên tục thu gọn đội hình, đợi khi đại quân như châu chấu vượt qua Vân thị trang viên, vượt qua Trường Môn cung, lòng Vân Lang ổn định lại rất nhiều.
Đây là vùng tinh hoa của Thượng Lâm Uyển, không cho phép có sơ xuất gì, người Hung Nô không nhắm vào đây đúng là nằm ngoài dự liệu của Vân Lang.
Phía sau Trường Môn cung chính là nông điền vô biên vô tận, cũng là mảnh đất lớn nhất mà thiếu phủ giám sở hữu, lương thực nơi này sản xuất ra chẳng những đủ cung ứng cho hoàng cung, thừa ra còn là thứ tốt để hoàng đế ban thưởng cho hoàng tộc.
Tương ứng với nó là nơi trọng yếu lại quản lý lỏng lẻo nhất, quản sự nơi này mang danh hoàng tộc, ngông cuồng tới mức làm người ta không tin nổi, cho dù là đại quân Vân Lang muốn đi qua còn phải lấy ra ý chỉ của hoàng đế còn nói gì tới lục soát.
Hoàng đế gần trong gang tấc, có thể nói là ngay sau lưng Vân Lang, xảy ra chuyện như vậy, y lại không hề có ý bẩm báo hoàng đế.
Sở vương tôn Lưu Thụ là một người lòng dạ thoáng đạt, hà khắc với hoàng đế, rộng rãi với tông thất, Vân Lang và Lưu Thụ ít tiếp xúc, nhưng Tào Tương lại vô cùng quen thuộc.