Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 890 - Q6 - Chương 037: Gánh Nặng Của Kim Nhật Đê. (3)

Q6 - Chương 037: Gánh nặng của Kim Nhật Đê. (3) Q6 - Chương 037: Gánh nặng của Kim Nhật Đê. (3)

Kim Nhật Đê đi vòng qua ao sen ngồi trong thư trai, thất thần nhìn hoa sen nở rộ, Hoắc Tam ở đâu lén lút chạy tới, đặt cuốn sách xuống, vừa nhìn ngó xung quanh:” Chép đi, chép ba lần, đừng viết quá đẹp, học chữ của ta ấy.”

“ Không thành vấn đề, có điều ngươi phải dạy ta toán học trước.”

Hoắc Tam vỗ cái đầu tròn vo, rầu rĩ nói:” Ngươi học cái đó làm gì, chẳng vui chút nào hết.”

“ Ta thích.”

“ Được rồi, được rồi, hôm nay ta dạy ngươi phép nhân, có điều ngươi phải học thuộc lòng bảng cửu chương đã, cái này khó lắm, ta bị Hồng Tụ tiên sinh đánh vô số gậy mới thuộc đấy.” Hoắc Tam hắng giọng làm ra vẻ trịnh trọng:” Hai nhân một là hai, hai nhân hai là bốn ...”

Trí nhớ của Kim Nhật Đê rất tốt, Hoắc Tam chỉ đọc ba lần là nhớ rồi, đem khẩu quyết phép nhân viết lên giấy, cho vào lòng, bảo phó phụ pha cho một ấm trà, rồi mới mở cuốn sách, nhìn chữ viết như giun dế của Hoắc Tam hồi lâu mới viết.

Khổng tử nói: Thái Bá là con người có đức hết mực. Ba lần đem thiên hạ nhường cho người khác, lại không để dân chúng biết mà ca ngợi

Khổng Tử nói: Cung kính mà không biết lễ thì mệt nhọc, cẩn thận mà không biết lễ thì sợ hãi, dũng cảm mà thiếu lễ thì sinh loạn nghịch, ngay thẳng mà không biết lễ thì dễ nóng nảy. Quân tử ngồi cấp trên nếu biết đối đãi nồng hậu với người thân thích thì dân chúng hăng hái theo điều nhân, không lạnh nhạt với bạn cũ, quan chức cũ thì dân chúng không đối xử bạc bẽo với nhau.

Tăng Tử ốm nặng, Mạnh Kính tử đến thăm. Tăng Tử nói: Con chim sắp chết tiếng kêu bi thương, con người sắp chết lời nói rất thực. Quân tử theo đạo cần chú ý ba điều: Cử chỉ nên khoan thai điềm đạm; ắt rời xa thô bạo ngạo mạn; Sắc mặt đoan trang nên được tín nhiệm, cất lời nói thì chú ý giọng điệu tránh thô bỉ sai sót. Còn việc cúng tế khác đã có quan chủ sự lo toan.

Bất tri bất giác Kim Nhật Đê lòng đau nhói, nhớ dũng sĩ Hung Nô lẻn vào Thượng Lâm Uyển sau khi trúng độc nói với hắn :" Bắc Hải gió lạnh, Hung Nô không mỹ nhân ... Bắc Hải hoang vu, Hung Nô không sinh con cái ... Bắc Hải đêm dài ... Người Hung Nô không đợi được tới khi trời sáng nữa ..."

Mắt cay xè, nước mắt chảy ào ào, rơi xuống giấy, Kim Nhật Đê lấy tay lau đi, làm giấy lem luốc, đấm mạnh vào ngực mấy cái, cơn đau mới vơi đi.

“ Chép văn khổ lắm phải không?” Cái đầu tròn của Hoắc Tam từ cửa sổ thò vào, rất đồng cảm với Kim Nhật Đê:

Kim Nhật Đê lau nước mắt gật đầu:” Ta ghét chép văn.”

Hoắc Tam học bộ dạng người lớn sầu não nói:” Hoắc Quang sư huynh nói, chúng ta không những phải chép lại lời hiền nhân, còn phải học thuộc, tốt nhất là khắc sâu trong lòng ... Huynh ấy sắp về rồi, đợi huynh ấy về mà bọn ta chưa học thuộc, sẽ đánh chết bọn ta ...”

Kim Nhật Đê nặn ra một nụ cười:” Hắn dọa đấy.”

Hoắc Tam lắc đầu quầy quậy:” Tiểu thúc không đùa đâu, thúc ấy bẻ gãy cổ một con gà, nói là khi thúc ấy về, học vấn của bọn ta mà chưa tiến bộ thì sẽ bẻ gãy cổ bọn ta như vậy.”

“ Chưa diệt được nước Dạ Lang thì hắn chưa về đâu.”

Hoắc Tam kinh khủng nói:” Người Dạ Lang bị tiểu thúc ta giết hết rồi, còn phóng hỏa đốt, cha ta nói là đốt đỏ trời, thật đấy, không lừa ngươi đâu.”

Kim Nhật Đê ngẩn ra, hắn không hoài nghi tính chân thật của những lời này, điều ấy nói lên, tiếp theo hoàng đế Hán gia sẽ đối phó với nước Nam Việt đang lung lay, tiếp theo nữa chính là người Hung Nô.

Kim Nhật Đê hận không thể lập tức quay trở về thảo nguyên chém giết một trận long trời lở đất với đám Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh sắp tới. Nhưng trong đầu hắn luôn có một giọng nói tỉnh táo không ngừng nhắc nhở --- Người Hung Nô sắp xong đời rồi.

Đôi cánh của người Hung Nô đã bị Lưu Triệt bẻ gãy, hắn còn có cung cứng nỏ mạnh như Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, người Hung Nô làm sao thoát khỏi số mệnh.

Chép xong bài thì mặt trời cũng đã ngả về phía tây.

Hoắc Tam vô cùng hoan hỉ nhận lấy bài tập, Kim Nhật Đê lại hết sức uể oải, uống rất nhiều trà cũng không phấn chấn lên được, cứ thế gục xuống bàn chợp mắt chốc lát.

Mơ mơ màng màng thấy Hoắc Quang toàn thân giáp trụ hùng hổ từ ngoài đi vào, mặt đằng đằng sát khí, Kim Nhật Đê dâng lên linh cảm không lành, định mở miệng nói nhưng Hoắc Quang đã cười gằn ấn đầu hắn xuống, vung dao chặt phăng đi.

Đầu Kim Nhật Đê rơi xuống đất nảy hai cái, lớn tiếng chất vấn:” Vì sao lại giết ta?”

Hoắc Quang cười ha hả:” Không giết chết hồn phách Hung Nô trên người ngươi, làm sao để ngươi an cư ở đây được.”

“ Ta đã là người Hán rồi cơ mà.” Cái đầu của Kim Nhật Đê hoảng sợ tranh cãi.

Hoắc Quang đưa tay móc từ trong thân thể không còn đầu ra một trái tim vẫn đập:” Để ta xin tiểu sư nương thay cho ngươi một trái tim người Hán.”

“ Tim người Hung Nô với tim người Hán có gì khác nhau chứ?”

“ Có khác hay không đợi thay vao tự ngươi sẽ cảm thụ được.”

“ Không …” Kim Nhật Đê hét lớn một tiếng choàng tỉnh, gió bên ao thổi qua làm hắn rùng mình ớn lạnh, thì ra người đã ướt đẫm mồ hôi rồi:

……………….. …………………….

Từ khi có thai Tô Trĩ rất ít khi đụng tới dao nữa, cho dù Lương Ông muốn giết gà nấu canh bồi bổ cho nàng, nàng cũng kiên quyết muốn ông ta đem con gà mái mẹ rất đẹp đó tới nơi nàng không thấy để giết, còn dặn Lương Ông phải cho ăn no mới được giết.

Khi ăn cá nhất định phải bỏ đầu cá đi, nếu không hai cái mắt cá chết nhìn chằm chằm, khiến nàng không ăn được.

Thế là nha hoàn đi theo nàng hưởng lợi lớn, thời gian qua Tô Trĩ cứ rảnh rỗi lại phát thưởng, khiến cho nha hoàn được đưa tới hầu hạ nàng gài đầy châu ngọc, ánh mắt chọn nhà chồng cũng cao lên không chỉ một bậc.

Nha hoàn Vân thị rất thực dụng, do là người tự do, thấy Tô Trĩ phát tiền nhiều, đều thích hầu hạ nàng, không thích hầu hạ Trác Cơ vừa tới.

Trác Cơ chẳng bận lòng, nàng đem hết tiền đưa cho Tống Kiều, mỗi ngày dựa vào chút tiền được phân sống cuộc đời nghèo khó, còn sống rất vui vẻ.

Nha hoàn thị nữ đi theo nàng trước kia đều bị nàng đuổi đi hết, chẳng giữ lại một ai, giờ không tiền không thế, chuyện Trác Cơ thích làm nhất là chăm sóc viện tử của nàng, góc tường đặt một cái chum vỡ, cho đầy đất, trồng một cây hồng hạnh.

Sàn đá trơ trọi trông không đẹp, thế là nàng trải cỏ lên, cẩn thận rưới nước, chẳng bao lâu từ trong khe đá mọc đầy cỏ mềm xanh mướt.

Buổi sáng tới ao sen hái một bông hoa sen sắp nở, trải giấy trắng, dùng mực nhạt vẽ lại hình dáng bông hoa trên giấy.

Hoặc là dựa vào bên cửa sổ, tóc cũng chẳng trải, thuận tay lấy tiêu ra thổi một khúc, đợi chim chóc bị nàng thu hút tới, rải ít lương thực, thế là càng có nhiều chim chóc lích rích vui mắt.

Khi Vân Lang về nàng chuẩn bị vài món ăn ngon, cùng Vân Lang ngồi ở hành lang uống vài chén.

Cuộc sống bình đạm như một bức tranh.

Tô Trĩ vác cái bụng lớn đi như cua vào viện tử của Trác Cơ, thấy Trác Cơ đang đào măng ở trong rừng trúc nhỏ, sán tới nói:” Thứ này hàn, thấp, độc, không tốt đâu, ăn ít thôi.”

Trác Cơ dừng tay lau mồ hôi trên trán:” Đem ngâm để mùa đông ăn.”

“ Giờ suốt ngày cô làm mấy chuyện này đấy à?” Tô Trĩ nhìn vài cây măng trong cái giỏ, bĩu môi, trước kia nàng thích cãi nhau với Trác Cơ, giờ người ta ra thế này rồi, không đành lòng bắt nạt nữa:

“ Trước kia không hiểu chuyện, cho rằng có tiền rồi là sẽ có được cuộc sống theo ý muốn, giờ mới biết chẳng phải như thế.”

“ Đúng đúng, kiếm tiền làm gì cho vất vả, kiếm một nam nhân tốt mới là sáng suốt nhất, nam nhân có bản lĩnh thích nhất là cho tiền nữ nhân.” Tô Trĩ rất tán đồng:” Ta thường trộm tiền của sư huynh, huynh ấy lần nào cũng phát hiện, trách ta, nhưng lại không chuyển tiền đi chỗ khác, đợi ta tới trộm, chắc là thích ta tới trộm tiền đấy.”

Bình Luận (0)
Comment