Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 889 - Q6 - Chương 036: Gánh Nặng Của Kim Nhật Đê. (2)

Q6 - Chương 036: Gánh nặng của Kim Nhật Đê. (2) Q6 - Chương 036: Gánh nặng của Kim Nhật Đê. (2)

Những phụ nhân Hung Nô trong nông trang tò mò nhìn những người này đi vào, nhất thời không rõ là chuyện gì, thì thầm bàn tán không ngớt.

Át thị Hưu Đồ Vương hai chân kẹp con thoi, cũng đợi nhi tử giải thích.

“ Người do Vệ tướng quân đưa tới, chúng ta không có khả năng từ chối, những phụ nhân này thông gian với người Hung Nô bị tộc nhân đuổi đi, vốn sẽ bị giết, không ngờ được Vệ tướng quân đưa tới nhà chúng ta.”

Át thị lo lắng:” Thế này thì lương thực nhà chúng ta lại không đủ ăn rồi, thôi thì mỗi người bớt ăn đi một miếng vậy.”

Kim Nhật Đê lắc đầu:” Không sao, Vệ tướng quân là người nói lý lẽ, đưa những phụ nhân trẻ nhỏ này đày tới nhà chúng ta, đồng thời cũng phân phối cho lương thực vật tư, chúng ta không cần phải lo.”

Át thị nghe vậy chẳng những không bớt lo mà càng nghi ngờ:” Ta không quá lo chuyện thiếu miếng ăn, nhưng vì sao Vân Lang lại làm như thế, giờ y đang tàn sát người Hung Nô khắp Thượng Lâm Uyển, ta không tin y làm vậy mà không có mục đích gì.”

Kim Nhật Đê ôm mẫu thân, cười không ra tiếng:” Nếu mẫu thân ở Yên Chi Sơn có trí tuệ này, chúng ta không tới mức rơi vào cảnh ngày hôm nay.”

“ Khi đó phụ thân con vẫn còn, ta chỉ một phụ nhân, nói gì cũng vô ích, giờ điều ta có thể làm là, cẩn thận, cẩn thận hơn nữa, ta không có mong ước gì, chỉ hi vọng số tộc nhân còn sót lại của chúng ta có thể sống được thôi.” Át thị trải qua chuyện lần trước, rốt cuộc ý thức được sự khác biệt ở nơi này với thảo nguyên:

“ Mẫu thân yên tâm, những người này tới đây, chúng ta mới thực sự không cần sợ bị giết nữa, sau này cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn.” Kim Nhật Đê nói hết sức chắc chắn:” Vân hầu từ phía bắc ép tới, dọc đường gió tanh mưa máu, mục đích là để những kẻ ẩn nấp ở Thượng Lâm Uyển không chỗ ẩn thân. Lần này không kẻ nào may mắn thoát được đâu, một chút khả năng cũng không. Nếu người cho rằng đường hầm ở Thượng Lâm Uyển có thể giúp họ hoàn thành nhiệm vụ thì người nhầm rồi. Đường hâm đã tồn tại cả trăm năm, vì sao lại phát hiện vào lúc này, vì sao Vân hầu phát hiện xong lập tức bị hoàng đế phái đi chỉnh đốn người Hung nô, mẫu thân, từ bỏ đi, bọn họ không có chút khả năng nào cả.”

Át thị trầm mặc rất lâu lại cầm coi thoi lên, tiếp tục xe sợi, Kim Nhật Đê đứng dậy, chuẩn bị rời phòng mẫu thân, ra tới cửa nghe thấy mẫu thân nói nhỏ:” Dùng độc.”

Khi trăng lên giữa trời, Kim Nhật dẫn theo hơn mười phụ nhân Hung Nô đào hố bên chuồng cừu, đó là một cái hố rất lớn, bình thường dầu đèn không nỡ dùng, được các phụ nhân đổ vào hố.

Trong hố thi thể ngổn ngang, đếm sơ qua hơn mười người, mặt Kim Nhật Đê trắng bệch, tới khi ánh đuốc chiếu lên mặt thì mới có chút huyết sắc.

Ngọn đuốc ném xuống hố, đầu tiên bốc lên một ngọn lửa không lớn, rất nhanh dầu đèn bị lửa nung nóng, ngọn lửa lớn cháy hừng hực trải khắp hố lớn.

Hướng gió đêm nay rất tốt, khói đen bốc lên bị gió thổi vào rừng cây bụi cách đó không xa, mùi thịt cháy mau chóng khiến đám dã thú nhốn nháo, không ít con ngửa mặt lên trời gào rú.

Tới tận khi trời sắp sáng ngọn lửa trong hố mới tắt dần, từng bộ hài cốt trắng tán loạn dưới hố, có cái đã bị lửa đốt cháy tan, có cái vẫn còn nguyên chỉnh, Kim Nhật Đê dùng một cái chùy đá đập cho từng bộ xương tới nát bét mới thôi.

Bảy tám bộ xương cừu được lóc hết thịt ném xuống hố, rưới dầu đèn lên, đốt qua loa một canh giờ rồi dùng đất chôn chặt, đất bên trên đầm rất thẳng, một số người còn cẩn thận di chuyển các mảng cỏ tới, tưới nước lên rồi theo sai bảo của Kim Nhật Đê, về ngủ.

Kim Nhật Đê một mình ngồi ôm gối ở lan can chuồng cừu, mặt trời đã lên, sương trên ngọn cỏ nhanh chóng bị hong khô:” Đừng trách ta, ta đã tính toán rất nhiều lần, ta đã nghĩ rất nhiều, thậm chí cũng thăm dò rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng thất bại. Trong nhà có hơn một trăm phụ nhân trẻ nhỏ, ta không thể đem đánh cược, đành ủy khuất các ngươi, tin ta đi, chuyện này nếu có một chút khả năng thôi ta sẽ không làm thế.”

“ Vân Lang đưa tới những phụ nhân này, ta không biết có phải y đã phát hiện ra manh mối gì, cho nên gửi cảnh cáo hay không, ta không dám đánh cược, đó là một người hết sức đáng sợ, trí tuệ của y khiến ta không dám mạo hiểm.”

“ Năm sau thôi là Hung Nô hết rồi, bọn ta phải sống tiếp, xin lỗi, ta không dám đánh cược.”

Mặt trời tháng bảy mọc lên không lâu, không khí liền bị nó nung nóng, thức suốt cả đêm, Kim Nhật Đê không buồn ngủ chút nào.

Hôm nay trời quá nóng, hoàng đế không dùng ngựa, cho nên hắn không cần đi làm, nhớ ra lâu rồi mình không tới Vân thị trang viên xem sách, liền muốn đi.

Về nhà thay y phục, cúi đầu ngửi cánh tay, không có mùi thịt cháy vẫn chưa yên tâm, hắn tắm thêm một lần nữa mới kẹp sách vào nách, men theo con đường lộng gió thong thả tới Vân thị trang viên.

Từ nhà hắn tới Vân thị tới mười mấy dặm, cho nên Kim Nhật Đê rất nhanh tiếp nhận ý tốt của người ta, đi lên một chiếc xe bích du, vận may không tốt, chủ nhân chiếc xe hơi có tuổi, nha hoàn cũng xấu.

Kim Nhật Đê nhảy xuống xe thấy Trương An Thế ngồi dưới cây liễu trước cổng Vân thị phe phẩy quạt hóng mát.

Lần này Trương An Thế không bình luận hành vi của Kim Nhật Đê mà cảm khái:” Trời ơi, đám nữ nhân đó rảnh rỗi không có gì làm đánh xe qua lại trên con đường này để đợi ngươi sủng hạnh đấy. Không ngờ ôm cây đợi thỏ mà đợi được rồi, quả nhiên ông trời không phụ người có lòng.”

Kim Nhật Đê rửa tay ở dòng suối nhỏ chảy qua cây Liễu, cười nhẹ:” Hôm qua quân hầu đưa tới chỗ ta hai một phụ nhân Hán gia, còn có mười bốn đứa bé mang dòng máu lai, nghe nói họ có thể sống được là nhờ sự nhân từ của hầu gia, cho nên ta muốn xem những phụ nhân thông gian với ta có kết cục gì.”

Trương An Thế nghe hắn trả lời như thế thì rùng mình ớn lạnh, nhảy từ trên đôn gỗ xuống:” Ngươi không định ăn chơi chán chê còn muốn tố cáo những phụ nhân đó chứ.”

Kim Nhật Đê lấy trong ống tay ra một cái kim sai nặng:” Trên này khắc tên phụ nhân đó.”

Trương An Thế lắc đầu:” Làm người phải có trước sau.”

Kim Nhật Đê ném kim sai vào dòng suối nhỏ, phủi tay ngồi xuống đôn gỗ Trương An Thế vừa ngồi:” Sao ngươi lại trông cửa?”

“ Chỉ cần không phải đồ ngốc thì sẽ nhìn ra người Hung Nô các ngươi sắp tạo phản, tiên sinh không có nhà, tất nhiên ta phải trông cửa.”

“ Vậy người Hung Nô ta đây muốn vào thư phòng xem sách, ngươi có cho không?”

Trương An Thế phe phẩy quạt:” Đi đi.”

Kim Nhật Đê thương cảm nói:” Nếu như các ngươi tiếp nhận ta, vì sao lại không tiếp nhận người khác?”

“ Con người vì tiếp xúc mà quen thuộc, vì xa cách mà lạ lẫm, chúng ta tiếp xúc thời gian dài, tuy con người ngươi chẳng ra sao, ít nhất ta biết ngươi có thể tệ tới mức nào, vẫn trong phạm vi tiếp nhận được.”

Những lời này với Kim Nhật Đê mà nói chẳng phải là khen ngợi, hắn không nói gì thêm, sải bước vào trang viên.

Giống như Trương An Thế nói, Vân thị hôm nay phòng bị nghiêm ngặt, không chỉ gia tướng, hộ vệ võ trang đầy đủ mà ngay cả công tượng, phó dịch cũng đã chuẩn bị chiến đấu. Xẻng sắt của Vân thị là vũ khí không tệ, chĩa sắt của Vân thị càng là lợi khí, còn thêm tường cao, cửa nặng, trang viên này chính là một bảo lũy.

Đi qua hành lang, ao nước, lầu các, lần đầu tiên Kim Nhật Đê dùng ánh mắt quân nhân nhìn nhận Vân thị, hắn phát hiện, nơi này cảnh trí tuy rất đẹp đẽ mê lòng người, kỳ thực vô cùng phù hợp mai phục.

Bên cổng vòm là một bức tường dày hoa lệ, hai bên tường là con đường hẹp, nếu địch xông qua cổng vòm, rất dễ bị tường chắn biến thành ba ba trong giọ, người thủ vệ chỉ cần đứng sau tường dày, cho một đòn trí mạng.

Lầu các ở tiền viện không phải làm toàn bằng gỗ, trừ cột trụ ra thì những chỗ khác đa phần dùng gạch xanh, đảm bảo độ kiên cố của lầu các, kiến trúc giống kiểu thành lâu giúp nó kháng cự lại hỏa công.

Vân thị trang viên không vuông vức như của nhà khác mà xây dựa vào núi, tiền viện là chân núi bằng phẳng, trung đình đã là ở trên dốc, còn hậu trạch thì nằm giữa hai sườn núi, còn tiếp tục đi vào chừng 10 dặm là Ly Sơn.

Đây chính là nơi tiến có thể công lui có thể thủ, dù quân số đông hơn gấp nhiều lần cũng khó có thể khuất phục trong thời gian ngắn.

Bình Luận (0)
Comment