“ Ta là một người nhân từ, ta không giết dựng phụ và ấu đồng.” Tào Tương ngồi trên bàn làm việc của Vân Lang, ném những lời làm chứng cho y xem:
Vân Lang liếc mắt qua quyền trục rồi phân loại nó vào đống quyển trục ở sau lưng.
Tào Tương thấy y chẳng có phản ứng gì, truy hỏi:” Chuyện này ngươi xử lý ra sao?”
“ Hán luật không quy định quả phụ không được sinh con với người khác.” Vân Lang hời hợt đáp:
Tào Tương vỗ bàn:” Nhưng đó là người Hung Nô.”
Vân Lang lại đều đều nói:” Hán luật không có quy định quả phụ không được lên giường với người Hung Nô, càng không cấm họ qua lại.”
“ Chẳng lẽ ngươi muốn bỏ qua cho phụ nhân đó?”
“ Không phạm tội thì làm gì có bỏ qua hay không.”
Tào Tương cảm thấy phiền hà:” Nhưng mà giờ có thả cũng không được, còn chưa về nhà đã bị tộc trưởng xử tử cả nàng vẫn trẻ con rồi, ta đang đau đầu đây.”
“ Dễ thôi mà, phụ nhân đó đã đi theo người Hung Nô, tức là nàng đã bỏ thân phận người Hán, thành phụ nhân Hung Nô, cho nên đối xử như với phụ nhân Hung Nô là được.”
Tào Tương trừng mắt hồi lâu:” Ngươi muốn bán phụ nhân đó à?”
Vân Lang bĩu môi:” Ta không thấp hèn như vậy.”
“ Ngươi nhận đình người ta là phụ nhân Hung Nô rồi, vậy vận mệnh chỉ có thể bị đem bán, không bán chẳng lẽ để nuôi à? À phải, nhà ngươi cũng có hai phụ nhân Hung Nô mà.”
“ Ngươi lại sai rồi, nhà ta không nuôi người dị tộc, hai phụ nhân đó gả cho Cẩu Tử, nên họ là phụ nhân Hán gia, còn phụ nhân kia thì một lòng đi theo người Hung Nô, khác biệt lớn rất lớn. Cho dù người đó có là tóc vàng mắt xanh, nếu theo người Hán, muốn làm người Hán thì họ là người Hán, hiểu chưa?” Vân Lang ung dung vỗ bàn nói:” Phụ nhân đó cùng những phụ nhân phạm sai lầm tương tự, ngươi cứ đưa tới nhà Kim Nhật Đê, đó là kết quả tốt nhất rồi.”
“ Kim Nhật Đê à?” Tào Tương không tán đồng quan điểm của Vân Lang lắm xong gật gù vì biện pháp của y, cảm thấy cách giải quyết này là hợp lý nhất, vì Kim Nhật Đê là người Hung Nô mà bệ hạ muốn giữ lại:” Vậy nô lệ Hung Nô đào tẩu?”
“ Giết, khi đại nạn tới, ngay cả dũng khí cùng lão bà đối diện cũng không có, giữ lại làm gì? Huống hồ nếu hắn là nô lệ đáng hoàng thì chạy làm gì, chúng ta chỉ giết nô lệ bỏ trốn, không giết nô lệ có chủ.” Vân Lang xác định tính chất của vụ việc này, có thể dùng làm lệ vĩnh viễn:
Phụ nhân mang thai và con nàng bị xe ngựa mang đi, Lý Lăng nói với tộc trưởng rằng phụ nhân đó bị đầy đi biên cương rồi. Tộc trưởng rất cao hứng về phân chia tài sản của phụ nhân kia, thế là mọi người đều vui vẻ.
Với Vân Lang và Tào Tương mà nói thì đây là một chuyện rất nhỏ, tối đa chỉ có thể coi là một chuyện thú vị trên đường đi mà thôi, cuộc chỉnh đốn vẫn tiếp tục.
Trong quá trình chỉnh đốn người Hung Nô, Vân Lang phát hiện ra một hiện tượng rất thú vị, người nhiệt tình vạch trần đào nô nhất không phải là người Hán, mà là người Khương.
Rất nhiều chủ nô người Hán kỳ thực họ càng thích trong tay có thêm vài nô lệ, dù không rõ lai lịch, người Khương thì khác, hoàn cảnh của họ tốt hơn người Hung Nô nhiều, khi lao động không phải mang còng, từ ý nghĩa nào đó họ không khác gì điền hộ.
Địa chủ đem đất đai mình không canh tác hết giao cho người Khương, sau đó ước định thu tô, nộp xong là hoàn thành hợp đồng.
Do người Khương không phải là nhân khẩu bình thường của nước Hán, bọn họ không cần phải nộp thuế, mà do địa chủ phải nộp thuế. Mấy năm qua, người Khương có tiếng tốt ở Thượng Lâm Uyển, tính tình bọn họ hiền hòa hơn, hơn nữa hoàng đế lấy tiền đề tổn hại lợi ích Hung Nô, cho người Khương không ít lợi ích.
Vì thế người Khương còn thù địch Hung Nô hơn người Hán, loại chuyện phân hóa giai cấp này trong triều không thiếu cao thủ, chỉ hai ba năm liền phát sinh hiệu quả.
Sau khi phát hiện bí mật này, có một đám người Khương tích cực giúp đỡ, việc chỉnh đốn của Vân Lang càng thêm nhanh chóng.
“ Vệ tướng quân hôm qua trú ở Hí Thủy, phát hiện ra hai mốt phụ nhân thông gian với Hung Nô, cùng 14 đứa trẻ con, đều đưa tới trang viên của Kim Nhật Đê.” Tùy Việt tới bên cạnh Lưu Triệt nói nhỏ:
Lưu Triệt đang ăn cơm, đặt đũa xuống nói với A Kiều:” Y đang suy đoán tâm tư của trẫm, còn không chút che dấu thăm dò trẫm.”
A Kiều gắp thêm thức ăn cho Lưu Triệt:” Bệ hạ đối xử với Kim Nhật Đê rất tốt, người sáng mặt nào không nhìn ra? Loại thông minh như Vân Lang mà vờ không biết mới là xỉ nhục người.”
“ Tiện phụ.” Lưu Triệt uống hết chén rượu, đặt mạnh lên bàn:
“ Không nói thiếp đấy chứ?” A Kiều đã nhướng mày lên:
Lưu Triệt tất nhiên không nói nàng, giọng hậm hực:” Vì sao họ không chết đi.”
“ Không xử trí như thế, sau này đại quân của bệ hạ đại phá Hưng Nô, những công chúa chúng ta gả đi làm sao về nước được.”
“ Bọn họ đều chết rồi.”
“ Có người chưa chết.”
Nhắc tới những công chúa Đại Hán gả đi bao năm, Lưu Triệt thấy lòng nhỏ máu, đó là đoạn quá khứ xỉ nhục của hoàng tộc, mặc dù gả đi đa phần là ông chúa cùng với nữ tử tông thất, Lưu Triệt vẫn hi vọng chuyện đó chưa từng xảy ra.
“ Không thể để họ ở Hung Nô chịu mọi khổ nạn rồi lại không có đường về nhà, thiếp thân tin bọn họ đều khao khát đại quân tới cho Hung Nô một đòn cuối cùng. Năm xưa xuất giá là vạn bất đắc dĩ, nay có cơ hội trở về, bệ hạ phải dùng lễ tiết long trọng nhất nghênh đón mới phải. Như thế bệ hạ mới thực sự làm quang diệu tổ tông, sỉ nhục tổ tông để lại đều được bệ hạ rửa sạch, là công tích chân chính bước vào tông miếu khoe lên với tổ tông.”
………….. …………….. ……………..
Kim Nhật Đê nhìn đủ loại phụ nhân và trẻ nhỏ đứng trước mặt mình, tuy ai nấy đều có vẻ sợ sệt, nhưng từ cách ăn mặc thì không giống nô lệ, hơn nữa lại còn toàn là người Hán, nghi hoặc hỏi quân hầu áp giải:” Ngươi nói những người này đều là tộc nhân của ta chứ không phải nô lệ à?”
Quân hầu lành lạnh đáp:” Quân lệnh của Vệ tướng quân đã phát, ngươi không tiếp nhận cũng không được.”
Kim Nhật Đê không vì sự ngạo mạn của tên quân hầu mà thay đổi thái độ của mình, vẫn nhẹ nhàng hỏi:” Vậy nam nhân của họ đâu?”
“ Giết rồi, tội câu kết với phỉ tặc.” Quân hầu lạnh lùng đáp:
Kim Nhật Đê buông tiếng thở dài:” Chỉ cần không phải loại tội danh cưỡng gian là được, xin tướng quân về báo với Vệ tướng quân là Kim Nhật Đê thu rồi, sau này nếu còn người như vậy, cũng xin tướng quân đưa tới tại hạ cam nguyện tiếp nhận.”
Quân hầu thấy không thể chọc giận Kim Nhật Đê, cảm thấy có chút thất bại, lấy văn thư ra, thái độ hằn học:” Đây là văn thư tiền lương, ngươi có thể tới Phù Lệ thành tìm Tôn tướng quân mà nhận.”
Nói xong chẳng ở lại dù chỉ một khắc, lên chiến mã dẫn bộ hạ về doanh.
Kim Nhật Đê thấy những phụ nhân đó run lẩy bẩy, ôn tồn nói:” Đói rồi hả, trước tiên ăn bữa cơm, ăn no rồi chúng ta thảo luận sinh kế tương lai.”
Khuôn mặt điển trai như thiên sứ, nụ cười ấm áp, lời lẽ nhẹ nhàng quan tâm hóa giải phần nào lo lắng của những phụ nhân đó, lời hứa của mỹ nhân đáng tin hơn kẻ xấu xí.