Đại quân tới Phong Thủy, cũng là tới đích rồi.
Tam Nguyên quân tư mã phía Phong Thủy không cho nô lệ rời khỏi Thượng Lâm Uyển, nhìn thấy quân đội của Vân Lang cũng không cho họ đi ra, khi Vân Lang chia quân thành từng đội nhỏ mới yên tâm "bảo vệ" quanh nơi đóng quân của Vệ tướng quân.
Chức trách của Vệ tướng quân là bảo hộ Thượng Lâm Uyển, cho nên bộ thuộc của y cũng chỉ có thể hoạt động trong khu vực Thượng Lâm Uyển, chuyện này Trung quân phủ đã cảnh cáo Vân Lang nhiều lần rồi.
Phong Thủy, tên khác là Cùng Thủy, vào mùa hè nước chạy cuồn cuộn, không cách nào vượt qua, đoạn sông ngăn cản Vân Lang dài chưa tới 200 dặm, dựa lưng vào Tần Lĩnh, đi thêm nữa là vào Tần Lĩnh, chính là tuyệt lộ cùng đường, vì thế mới có tên là Cùng Thủy.
Tới bên rìa của Thượng Lâm Uyển này chỉ còn số ít thôn trang, sau khi tiếp nhận kiểm tra nghiêm ngặt, đại quân nhanh chóng vứt bỏ họ ra sau đầu.
Ba ngày hành quân chẳng bắt được một đào nô nào, nhưng lại bắt được vô số chim thú.
Do bộ thuộc của Vân Lang tới từ khắp nơi cho nên khẩu vị không tương đồng, thành tính tương hỗ lớn cho nhau, thứ ngươi không ăn thành mỹ thực của ta. Vân Lang mừng rỡ khai quật ra vài thực đơn ngon lành trong cách ăn uống thường ngày của quân tốt.
Mặc dù hơi lơ là chính vụ, song công tác giám sát phân biệt nô lệ vẫn đang tiến hành khẩn trương có trình tự, ở phương diện này Đông Phương Sóc phát huy tác dụng lớn.
Tới mức này ngay cả Vân Lang cũng phải tán thưởng tình nghĩa bảo hộ đồng tộc vượt quá tư duy bình thường của người Hung Nô.
Khi một người Hung Nô chỉ một cỗ thi thể nát bấy nói với đại quân, đó là Hung Nô chạy từ trang viên của Hồn Tà vương ra, Lý Lăng phải giết luôn cả người Hung Nô ấy. Nếu không làn sóng lừa gạt lan đi, đại quân của Vân Lang có kéo lưới mười lần ở Thượng Lâm Uyển cũng vô ích.
Lấy lợi ích dụ dỗ người Hung Nô vô ích, may mà trí tuệ của họ không cao, luôn bị Đông Phương Sóc nhìn thấu, tìm ra được đào nô mà ngay cả chủ nô cũng không cách nào nhận ra.
Đào nô bị bắt không có chút cơ hội sống sót nào, thường sẽ lập tức bị treo cổ bên đường.
Quá trình này Vân Lang không tham dự, mỗi ngày y chỉ nhìn thấy thành quả công tác của đám Lý Lăng, Lý Dũng, Lý Thân.
Đại quân như tấm thảm đen của ôn thần, bao phủ từ bắc tới nam, mỗi một bước tiến đều có sinh mệnh sống sờ sờ chấm dứt, không bởi ý chí của ai đó mà thay đổi.
Chẳng còn cách nào, Lưu Triệt không có chính sách mềm dẻo, nhất là đối với Hung Nô, hắn thậm chí chẳng thèm thể hiện ra dù chỉ một chút nhân từ.
Con giun xéo lắm cũng quằn, mới đầu nô lệ Hung Nô còn nhẫn nhục chịu đựng, dần dần xuất hiện kháng cự, mặc dù chỉ là lẻ tẻ, đợi khi đại quân Vân Lang lần nữa vượt qua Vị Thủy, bắt đầu có từng đoàn người Hung Nô đào vong.
Đôi khi đứng giữa đồng hoang bao la, tay cầm xiên gỗ, tấn công quyết tử với quân Hán.
Không khí tuyệt vọng lan khắp Thượng Lâm Uyển.
Nha binh của Vệ tướng quân không vì thế mà thay đổi hành vi, tất cả quá trình lục soát đều nghiêm ngặt tiêu chuẩn, mỗi một nô lệ Hung Nô qua được kiểm tra phải được chủ nô, quan địa phương với Vệ tướng quân phủ tán thành, có thể gọi là vô cùng tỉ mỉ.
Sau khi gieo mùa, mầm trong ruộng vừa mới mọc ra, đó là thời gian nông nhàn hiếm có.
Nhưng với nông dân Thượng Lâm Uyển mà nói, không thể nghỉ ngơi, ngược lại còn có công việc vất vả hơn đang đợi họ, vô số xưởng nhỏ lấy gia đình làm đơn vị bắt đầu bận rộn.
Một tháng nữa thôi là đại hội giao dịch mỗi năm một lần của Thượng Lâm Uyển, tới khi ấy sẽ có thương cổ trời nam biển bắc tới mua các loại hàng hóa, sau đó đem đi nơi xa bán.
Đồ gỗ, đồ mây, đồ sắt, đồ đồng, trang sức vàng bạc, trân châu mã não, châu báu phỉ thủy đều tới các xưởng nhỏ nửa nông nửa thương này.
Nông dân bận rộn, vì thế bọn họ chẳng bận tâm tới chuyện tàn khốc ở ngoài, chẳng gì quan trọng bằng dệt một thước vải, đan thêm một cái giỏ trúc.
Người Hung Nô bao che người Hung Nô là chuyện tự nhiên, khi người Hán bao che người Hung Nô thì chuyện nghiêm trọng ngàn lần.
Tào Tương mày nhíu thành cục, không nhẫn tâm xử lý người Hán được bộ hạ áp giải tới, nếu là nam nhân thì một đao chém chết là xong, đáng tiếc quỳ trước mặt hắn là nữ nhân bụng bầu, chết người nhất bên cạnh họ còn có hai đứa bé chẳng lớn hơn chim cút là bao.
Quả phụ người Hán với nô lệ Hung Nô trong nhà lâu ngày sinh tình, hơn hai năm sinh hai đứa, đứa thứ ba trong bụng nông phụ.
“ Tên nô lệ đó đâu? Chạy rồi à?” Tào Tương nhìn phụ nhân đó rất lâu mới hỏi người áp giải là Lý Thân:
“ Không biết ạ, bà nương này cặt chặt răng không nói, nhưng nhìn hai đứa bé thấy dáng vẻ của người Hung Nô.”
Đứa lớn thì bám chặt lấy váy vải của mẹ, đứa nhỏ thì đang bò về phía Tào Tương, nhưng hắn nhìn mãi mà chẳng nhận ra có chỗ nào giống người Hung Nô.
Lý Thân thấy Tào hầu tỏ ra nghi hoặc thì vội giải thích:” Hầu gia nhìn kỹ con ngươi của chúng, là màu xám.”
Tào Tương nhìn đứa bé, nổi giận quát:” Có khác gì đâu.”
Lý Thân nhỏ giọng nói:” Tộc trưởng của họ đưa tới, nói quả phụ này vét hết gia tài mới mua được một nô lệ Hung Nô, cứ tưởng dùng để cày ruộng, ai ngờ cày ruộng lâu, bọn họ lăn vào cùng một chỗ.”
“ Tộc trưởng nói à?”
“ Không chỉ có tộc trưởng chứng minh, còn có quan nông phu chứng minh, phụ nhân này và người Hung Nô sinh con, chứng cứ xác thực không thể nghi ngờ.”
Tào Tương vỗ đầu:” Chứng cứ không đủ, đợi bắt được người Hung Nô kia rồi phán quyết.”
Nông phụ ngẩng đầu lên, đôi mắt chỉ còn sự chết chóc, bộ dạng mặc người giết mổ:” Hắn không về nữa đâu, tiểu phụ thả cho hắn chạy rồi.”
Nông phụ chẳng xinh đẹp, quanh năm lao động làm mặt nàng đen đúa, tay chân thô ráp, váy vải gai màu lam, tuy cũ kỹ nhưng sạch sẽ, tóc cũng búi chỉnh tề, nhìn ra trước khi bị quân tốt đưa tới đại doanh đã chuyên môn sửa soạn qua.
“ Vì sao lại kiếm một người Hung Nô?” Tào Tương đau đầu làu bàu:
- Chưa từng có ai đối xử với tiểu phụ tốt như hắn.
Tào Tương nhất thời không biết giải quyết thế nào, đành ra lệnh tạm giam, hắn có thương xót với bách tính tầng chót, còn với huân quý, hắn thấy không cần, vì loại hùng hục đâm đầu vào con đường quyền lực và tài phú thì không cần ai thương hết.
Thành công thì tất nhiên là gà chó thăng thiên, thất bại bị nấu thịt trong nổi cũng hết sức hợp lý.
Đám người đó biết mình làm gì, biết mình muốn gì, cho nên đối với chuyện xảy ra tốt hay xấu đều có chuẩn bị tâm lý.
Bách tính thì khác.
Bọn họ từ khi hiểu chuyện chỉ biết vất vả phấn đấu vì cuộc sống tốt đẹp hơn, mặc dù họ luôn bỏ lỡ cơ may của mình, nhưng luôn cho rằng mình chỉ cần cố thêm một chút là có được, toàn bộ sinh mệnh của họ gửi gắm vào hi vọng.
Tào Tương đương nhiên không thừa nhận hành vi thương xót kẻ nhược tiểu này, có điều hắn đã làm thế, giống như một người đi đường khi thấy con sâu bò dưới đất, nhấc chân bước qua.
Đó là sự nhân từ của Tào Tương, làm loại chuyện đó khiến hắn hạnh phúc nhiều ngày.