Đại quân chuẩn bị càn quét Thượng Lâm Uyển một lượt, giúp Vân Lang cơ hội quan sát cuộc sống bách tính ở khoảng cách gần.
Giờ không thấy những thôn tự nhiên nữa, mà các thôn làng đều tồn tại kiểu ổ bảo gia tộc, dù sao thì phương thức phân phối đất đai ở Thượng Lâm Uyển không giống nơi khác.
Đất đai nơi này một phần đề bố trí dã nhân trong dãy Tần Lĩnh, bộ phận khác bán cho phú nhân Quan Trung, hai loại người này đều có tập tính quân cư, hơn nữa đem nơi ở của mình biến thành bảo lũy.
Nhìn từng cái bảo lũy dựng lên giữa đồng quê, Vân Lang cảm thấy Quan Trung thế này rất giống Châu Âu nghìn năm sau.
Mô hình này kỳ thực chính là Vân thị trang viên, được hoàng đế ứng dụng khắp Thượng Lâm Uyển.
Bảo lũy xuất hiện, khó nói là tốt hay xấu, cái lợi là phương thức cư trú tập trung này là có lợi cho quan phủ quản lý, không hay ở chỗ, bách tính có thành bảo bảo vệ sẽ không quá ngoan ngoãn nữa.
Hiển nhiên là hoàng đế có lòng tin tuyệt đối với sự thống trị của mình, ngay cả độ cao lẫn mức độ kiên cố của thành bảo đều không có yêu cầu gì.
Điều này khiến cho những bảo chủ vừa mới trở nên giàu có tận lực gây dựng thành bảo của mình, cho nên tường ngoài các thành bảo này đều hết sức cao lớn.
Tân Phong là một nơi như thế.
Trước kia là nơi tụ cư đơn độc, hiện giờ biến thành một loạt thành bảo, có thể nhìn ra hoàng đế cố ý làm thế, loạt thành bảo này giống như xích sắt giăng ngang đông nam Hàm Dương, có thể xem như những tòa thành vệ tinh.
Đại quân của Vân Lang không được phép đi qua Trường An, vì thế đành phải vòng qua Tân Phong rồi tới Phong Thủy.
Vùng quê mùa hè luôn đẹp không sao kể xiết, lương thực mùa hè đã thu hoạch xong, lương thực mùa thu vừa nảy mầm, cây du, cây liễu, cây thông chống đường chân trời ưu mỹ của Quan Trung, dòng sông, suối nhỏ trải khắp nơi, nông dân hoặc canh tác ngoài đường, hoặc ngồi dưới bóng cây đan đồ trúc, phụ nhân ở bên suối giặt giũ, trẻ con nghịch nước. Nếu không phải hành quân gấp, Vân Lang muốn xuống suối tắm rửa một phen.
Bình nguyên Quan Trung thời Hán thuộc giai đoạn đầu khai phát, công trình thủy lợi thời Tần để lại vẫn phát huy công dụng không gì thay thế được.
Sau khi Vân Lang dẫn quân qua Vị Thủy liền thấy Cao Lăng, nơi này không phải vì chôn vị hoàng đế nào, vì nó là một bình nguyên cao ngất nên gọi là Cao Lăng.
Phía dưới Cao Lăng là kênh Trịnh Quốc, Kính Thủy cuồn cuộn chạy qua con kênh này, khảng khái tưới tiêu cho hơn 300 dặm nông điền hai bên.
Lưu Triệt không hài lòng với con kênh giúp tiền Tần ngũ cốc bội thu này, nếu chẳng phải vì năm sau xuất chinh thì hắn đã chuẩn bị mở một con kênh ở Kính Thủy, dẫn nước vào Lịch Dương, cuối cùng trút vào Vị Thủy.
Đó mới là đất màu mỡ của Quan Trung, cũng là chỗ dựa cho lòng tin cai trị thiên hạ của Lưu Triệt.
“ Đừng nhìn nữa, mỗi tấc đất này đều là của bệ hạ đấy.” Tào Tương cúi xuống bóp một nắm đất lên cho Vân Lang xem:” Bóp ra dầu luôn, nơi này mà trồng mạch chắc là một mẫu phải được năm thạch.”
Vân Lang nhìn cục đất:” Ra là đất đen, thật hiếm có.”
“ Đúng là thương hải tang điền, ngày xưa dưới Cao Lăng là vùng đầm lầy, tiền Tần làm kênh dẫn nước của ao đầm đi, làm ra vùng đất vô cùng phì nhiêu này. Nhiều người nói đây là ông trời ban phúc, không biết rằng trên mảnh đất này từng tiến hành một cuộc đại chiến, hơn mười vạn người hồn về với đất, mảnh đất có thể bóp ra dầu không biết ẩn chứa bao oan hồn.”
Vân Lang nhìn Tào Tương cảm khái là biết hắn đang khoe khoang, tổ tiên Tào Tham của hắn cùng Thái tổ phá tan lực lượng kháng cự cuối cùng của tiền Tần tiến vào Hàm Dương:” Vì sao khi các ngươi thuật lại tổ tiên mình lên trận giết địch hơi một chút là giết mười mấy hai mươi vạn thế, ta cũng lên chiến trường, sao chưa bao giờ thấy đồ sát quy mô lớn như thế?”
“ Tằng tổ kể với tổ của ta là trận chiến đó giết hơn một vạn, tổ ta kể với cha ta, trận chiến đó giết hơn năm vạn quân Tần, cha ta kể với ta, tằng tổ giết mười vạn. Đợi ta kể với con ta thì chặt đầu hơn mười vạn thủ cấp, sao, ngươi thấy có vấn đề à?” Tào Tương nói rất trắng trợn:
Té ra là thế, Vân Lang vỡ lẽ chỉ còn biết lắc đầu:” Không có vấn đề gì, mà ta không hiểu, sao phải thổi phồng lên.”
“ Đồ ngốc, sau này ngươi giảng cho con cái về chiến quả huy hoàng nhớ học ta, không nói công tích của tổ tiên lợi hại một chút thì chúng hay quên lắm.” Tào Tương tóm được cơ hội liền lên mặt:
Vân Lang nhìn lại cuộc đời chinh chiến của mình, thấy đúng là chẳng có gì để nói, chẳng lẽ kể với con mình ở Bạch Đăng Sơn ru rú trong thành bảo, hay là kể với con ở trận chiến Bạch Lang Khẩu mình bị lửa đốt đít thiếu chút nữa thành gà quay, chỉ là mồi nhử của hoàng đế, nếu nói chiến quả huy hoàng gì thì vô sỉ quá.
Muốn làm tổ tông sùng cao của Vân Âm, Vân Triết khả năng có vấn đề, Vân Lang quyết địch nói thật cho nhi tử, khuê nữ, tránh chúng cho rằng cứ lên chiến trường là có thể chém đầu địch lăn lông lốc.
Vệ Thanh tổn thất ở ngoài Long Thành tám vạn người, Hoắc Khứ Bệnh đại chiến ở Đại Hạp Cốc chết hơn bốn vạn người, đó mới là chiến tranh thực sự.
Còn loại cuộc chiến giết hơn mười vạn của Tào Tham chỉ là chiến tranh trên miệng, vì thề mà Giản Phàm hoài nghi, Sát nhân vương Bạch Khởi chôn cụ thể bao nhiêu quân Triệu, thực sự là 40 vạn à?
Giản Phàm thời gian dài làm trưởng sử hành quân, y không dám tưởng tượng 40 vạn quân, thêm vào chiến mã, gia súc một ngày ăn uống tốn kém kinh khủng thế nào.
Đừng nói là thời Chiến Quốc, cho dù là bây giờ nếu ngày nào đó Lưu Triệt đầu bị lừa đá muốn Vân Lang cung ứng hậu cần cho 40 vạn quân, y thấy mình chỉ còn đường tự sát thôi.
Quy định Vệ tướng quân Vân Lang chỉ huy 1 vạn 2 nghìn quân, thời chiến tăng thêm 2000 thân vệ, vậy mà Lưu Triệt ban chiếu thiên hạ nói Vệ tướng quân mang sáu vạn quân hổ lang chỉnh đốn Thượng Lâm Uyển, kẻ dám dấy binh chém.
May là thời đại này người ta khá đơn thuần, không có đám phóng viên đáng ghét đi bới đầu người bóc trần lời nói dối của hoàng đế, tin tức bế tắc, một ý chỉ của Lưu Triệt đã khiến kẻ bất thần trong thiên hạ tim đập chân run.
Nghĩ tới đó Vân Lang không nhịn được nhìn Tư Mã Thiên.
Cái mặt Tư Mã Thiên đỏ bừng bừng, từ lúc Tào Tương oang oang tuyên bố cách lưu truyền chiến quả của tổ tiên, hắn đã thấy dạ dày không thoải mái, giờ càng thêm xấu hổ.
Dù sao hắn cũng ghi chép lại những lời đó rồi.
Hơn vạn đại quân cùng với hậu cần, chỉ đi qua Vị Thủy đã tốn mất một ngày, từ bờ nam tới bờ bắc thôi cảm thụ được sự thiếu thốn của vùng đất giàu có này, Vân Lang thấy Đại Hán còn quá nhiều thứ cần cải tiến.
Nghèo khó vẫn là âm điệu chủ yếu của thời đại này.
Vân Lang sau khi ngủ một giấc dưới cây Liễu tỉnh dậy vô cùng khẳng định đạo lý mà mình mới lĩnh ngộ.
“ Khứ Bệnh ở Ly Sơn vô công rồi, đám giác đấu sĩ đang dẫn hắn vào rừng chơi trò trốn tìm, xem ra nhất thời không làm gì được chúng đâu.” Tào Tương xem quân báo thấy Vân Lang ngủ dậy uể oải báo:
Vân Lang nghĩ một lúc nói:” Điều này chứng tỏ Khứ Bệnh đã có lòng tin tuyệt đối chiến thắng địch, nếu không với tính cách của Khứ Bệnh, làm gì rảnh rỗ chơi trốn tìm với chúng, sớm đã ra tay rồi.”
Nhắc tới đánh trận, trước kia rất lâu Vân Lang cảm thấy đây là chuyện cực kỳ nghiêm túc, trải qua nhiều chiến sự, y không thấy cái cảm giác khẩn cấp ấy nữa.
Tất cả mọi chuyện trên đời này phát triển đều cần thời gian ủ mầm, người nóng tính không trận tốt được, nhiều khi đánh trận dựa vào lề mề, vừa lên trận đã dàn quân xông lên là bọn ngốc, ngươi muốn đánh cũng phải xem đối phương có muốn không chứ.
Tôn Tử nói, không đánh mà khuất phục được người ta mới là đạo dùng binh, chính là cái lý này.
Trong chiêu cáo của Lý Triệt nói cực kỳ nghiêm trọng, trong thời gian ngắn khiến lòng người hoảng sợ, tới chỗ Vân Lang thì y cứ đủng đỉnh làm việc của mình.