Một đêm bình yên vô sự, hôm sau trời vừa sáng Lưu Triệt đã lệnh khởi giá trở về Kiến Chương cung, trước khi xa giá lăn bánh mới thuận tay ném hổ phủ cho Vân Lang, chẳng nó chẳng rằng đi mất.
“ Bệ hạ ngủ ở phủ nha Vệ tướng quân một giấc, khiến toàn bộ quy phục. Tư Mã Thiên, ngươi không mau mau ghi lại, sau này còn chép vào sử sách à?” Chẳng biết vì sao Tào Tương lại cáu kỉnh:
Vân Lang chẳng giận, mấy trò khiêu khích của Lưu Triệt đã quá nhàm rồi, cầm nửa cái hổ phù trong tay lên xem, hổ phù của Vệ tướng quân to hơn cái ở Thụ Hàng thành nhiều, cũng tinh xảo hơn nhiều.
Lấy một sợi tơ xuyên qua cái lỗ trên hổ phù, buộc chặt đeo lên cổ, giật mấy cái thấy không thể bị cướp được mới yên tâm, hỏi Tư Mã Thiên:” Này, ngươi nói xem đám người bị ăn trộm hổ phù trên lịch sử làm ăn kiểu gì thế, làm thế này thì mất làm sao được?”
Tư Mã Thiên giải thích:” Đều bị nữ nhân lấy mất đấy.”
Vân Lang ồ một tiếng sờ hổ phù, ra là thế, phải thôi, nếu Tô Trĩ mà mượn chơi, y dám cho mượn lắm.
Tào Tương nhìn Vân Lang cẩn thận đeo hổ phù trên ngực, chướng mắt nói:” Ngươi có thấy bộ dạng của bệ hạ lúc đưa hổ phù cho ngươi không?”
“ Thấy chứ.”
“ Phải khinh bỉ cỡ nào mới ném hổ phù như thế, ngươi không cảm thấy nhục à?”
Hắn không nói thì Vân Lang không nhận ra, sờ hổ phù, có lẽ thái độ của Lưu Triệt với y xưa nay luôn ác liệt thế, nên không cảm giác gì.
Tào Tương hôm nay như ăn phải thuốc nổ, gập ngón tay nói:” Hổ phù Vệ tướng quân xưa nay chỉ giao ra ba lần, chủ nhân đầu tiên là Hàn Tín ...”
Tư Mã Thiên góp lời:” Bị giết.”
Tào Tương giơ ngón tay thứ hai:” Chu Bột.”
Tư Mã Thiên thở dài sườn sượt:” Suýt nữa bị giết.”
“ Người thứ ba là Vĩnh An hầu Vân Lang.”
Tư Mã Thiên liên tục lắc đầu:” Phúc họa khó lường.”
Những lời này làm cho đám tướng lĩnh xung quanh lúng túng, đám Lý Lăng không biết phản ứng thế nào.
Vân Lang không thèm để ý tới hai tên mồm quạ đó, giơ hổ phù lên hạ lệnh:” Tư Mã Thiên, Tôn Đại Lộ thống lĩnh hai nghìn binh mã thủ thành, số còn lại xuất quân tới Tân Phong thị cắm trại.”
Tư Mã Thiên, Tôn Đại Lộ rời vị trí lớn tiếng nhận lệnh.
Lý Lăng, Lý Dũng, Lý Thân có chút do dự, từ Phù Lệ thành tới Tân Phong thị hơn trăm dặm, lúc này mặt trời lên cao, muốn tới nơi thì phải đi suốt không ngừng nghỉ.
Thấy Vân Lang không có ý thay đổi mệnh lệnh, đành cắn răng nhận lệnh an bài xuất binh.
Tào Tương bĩu môi:” Ngươi muốn báo thù bọn họ chứ gì?”
“ Nếu đã biết rồi còn nói ra làm cái gì?” Vân Lang lãnh đạm nói:
“ Có gan thì học chuyện cũ ở Tế liễu doanh, hôm qua đừng cho bệ hạ vào.”
“ Chu Á Phu làm thế được Văn hoàng đế khen là chân tướng quân, ta mà làm thế thì lúc này tả đại doanh đã tới tấn công Phù Lệ thành dẹp loạn rồi. Cái đó gọi là nhìn người mà đánh, nhìn chó mà chạy đấy.” Vân Lang tỉnh bơ nói:
Đám tướng sĩ được hoàng đế cổ vũ sĩ khí, mặc dù cả đêm không ngủ, tinh thần vẫn no đủ, dù đại bộ phận là bộ tốt, Vân Lang cưỡi ngựa cũng phải thúc ngựa chạy chậm mới theo kịp.
Khác với Vân Lang, Tào Tương một thân khôi giáp, Đông Phương Sóc mặc thanh sam mỏng, người nhấp nhô theo bước chạy của chiến mã, tay cầm quạt lông lớn, thi thoảng đưa ra gạt cành liễu rũ xuống cản đường.
Tâm tình có vẻ tốt lắm.
Cưỡi ngựa đi đường xa tuyệt đối không phải chuyện dễ chịu gì, nhất là lại giữa lúc trời nóng thế này, Tào Tương thống khổ vô cùng, tuy phía sau có xe ngựa Vân thị, nhưng không dám xuống ngựa lên xe nằm.
Quân luật Đại Hán nghiêm ngặt tới biến thái, thường ngày ở phủ nha còn có thể thả lỏng, khi lãnh binh bên ngoài không có chuyện đó được.
“ Chúng ta vì sao không bắt đầu lục soát từ Phù Lệ thành tới hướng bắc, mà phảy chạy lên phương bắc rồi nam hạ?”
Vân Lang không trả lời, vì y ngồi trên ngựa ngủ rồi, con ngựa du xuân thường khiến y bị khinh thường là ngựa cho phụ nhân cưỡi có cái hay đó, nó chạy rất êm, không như chiến mã bình thường, nhấp nhổm làm người ta muốn long óc ra ngoài.
Đông Phương Sóc phe phẩy quạt cười:” Nếu không ép toàn bộ phản nghịch tới một chỗ, làm sao vét hết một mẻ được?”
Tào Tương tức giận:” Cái cách này nghe sao mà ngu xuẩn vậy?”
“ Quân tốt chưa thấy máu, bất kể thế nào cũng phải đánh một trận, còn phải thắng lợi, mới có sĩ khí.”
“ Nếu nô tặc cướp bóc khắp nơi thì sao?”
“ Thượng Lâm Uyển đã ba năm không hỏi tới chiến sự, quân tốt ở nhà làm ruộng phát tài, nếu không biết bảo hộ nhà mình, bị giết cũng đáng đời.”
Tào Tương còn định nói vài câu đả kích, đột nhiên ngửi thấy mùi thịt thối, ngẩng đầu phát hiện hai bên đường thi thoảng xuất hiện một cái cọc, trên đó treo xác người.
Đông Phương Sóc lấy quạt che mũi:” Xem ra nhà có nô lệ bắt đầu tự tra xét nhà mình rồi.”
“ Thế này không cần chúng ta bôn ba nữa, đám chủ nô tự hoàn thành việc này.”
“ Không đơn giản vậy đâu.” Đông Phương Sóc nhíu mày:” Nhất định Vân hầu biết chuyện gì đó mà chúng ta không biết.”
Tào Tương quay sang nhìn Vân Lang ngồi trên lưng ngựa đung đưa mà không ngã, lắc đầu:” A Lang không nói, vậy thì ta không nên biết.”
Vân Lang tựa hồ đang ngủ mở mắt ra:” Còn nhớ đội ngũ Hung Nô biến mất ở Thái Hành Sơn không?”
Tào Tương giật mình, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, lắc đầu.
“ Nhớ Đại vương Lưu Cộng chứ?”
“ Tất nhiên, làm sao?”
Cái vương vị Đại vương tuy không có thực quyền nhưng vô cùng tôn quý, năm xưa Văn hoàng đế khi chưa đăng cơ, chính là Đại vương, về sau vì sủng ái Lưu Vũ nên phong cho Lưu Vũ làm Đại vương, rồi chuyển sang nước Tuy Dương tốt hơn. Sau nữa Văn hoàng đế gộp Thái Nguyên và nước Đại làm một, giao cho Thái Nguyên vương Lưu Tham, sau khi Lưu Tham chết, Lưu Cộng làm Đại vương.
Lưu Cộng là người nhát gan, nước Đại cũng nghèo, thường xuyên bị hoàng đế trách mắng, nhưng lạ cái là chưa bao giờ trừng phạt.
“ Chúng ta vài năm qua quá an nhàn, gần như quên mất Lưu Lăng. Nữ nhân đó ở Trường An kết giao rộng, chuyện gì nên biết đều biết, thêm vào quỷ nô quân toàn bộ xuất phát từ Thái Nguyên, nước Đại không có vấn đề mới là lạ.”
Tào Tương xua tay:” Ta không tin Lưu Cộng dám phản bội bệ hạ, hơn nữa quyền lực nước Đại nằm trong tay quốc tướng Lưu Kiệt, Lưu Cộng chẳng có năng lực làm chuyện này.”
“ Ta chưa biết hết, dù sao thì người Hung Nô biến mất ở Thái Hành Sơn quá quỷ dị, thủ quân ở nơi đó lùng sục suốt một năm mà không phát hiện tung tích. Tại sao không tìm ra, ta nghi những kẻ đó rời Thái Hành Sơn liền biến thành người Hán.”
Tào Tương há hốc mồm, hạ giọng xuống:” Ngươi nghi đám người Hung Nô đó kỳ thực là quỷ nô quân?”
“ Khả năng lớn nhất.”
Tào Tương cười khổ:” Chẳng trách hôm qua Tùy Việt nói nếu không diệt được đám phản nghịch Hung Nô sẽ xử tử hết nô lệ, thì ra bệ hạ sợ chúng nội ứng ngoại hợp, đánh cho chúng ta trở tay không kịp.”
***
Trời đất, thì ra Thái Nguyên hồi xưa là nước Đại, chẳng trách mà trong Hắc Oa, tác giả đặt tên trại đi là Đại Nguyên.
Đúng là di một ngày đàng, học một sàng khôn.