Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 884 - Chương 031: Hành Động Quân Sự Không Đơn Giản.

Chương 031: Hành động quân sự không đơn giản. Chương 031: Hành động quân sự không đơn giản.

Về tới Phù Lệ thành, quân lệnh của Vân Lang nhanh chóng được ban bố, đại quân chuẩn bị hành động, Bình Già là tư mã giỏi, một đêm đã chuẩn bị xong vật tư.

Không biết vì sao hổ phù mà hoàng đế đã đống ý chưa đưa tới.

“ Bệ hạ đem đầu lâu Hồn Tà vương làm cốc rượu rồi.” Tào Tương tin tức linh thông không lấy được hổ phù, nhưng biết một tin tức bí ẩn hơn:

Vân Lang nhìn Lý Lăng:” Nhìn thấy chưa, bệ hạ hận nhất là bị phản bội, ghét nhất hành vi hàng địch, bất kể ai hàng ai.”

Lý Lăng thời gian qua bị Vân Lang hành hạ khốn đốn, dù thế vẫn nghiến răng nói:” Mạt tướng không hàng địch, càng không phản loạn.”

“ Ngươi bề ngoài có vẻ cường đại, nội tâm hèn nhát, đến lúc sinh tử thường né tránh, nhớ lời ta, nếu trong lòng có ý niệm đó thì chiến tử đi, đừng cầu may, nếu không dù có sống cũng không bằng chết.”

Lý Lăng rống lên:” Mạt tướng không hàng địch, càng không phản loạn.”

Vân Lang dùng ánh mắt châm chọc nhìn hắn:” Có lẽ thế.”

Tư Mã Thiên đang làm công tác văn thư, đặt bút xuống:” Hắn còn trẻ, thời gian qua vất vả luyện binh, tướng quân đều nhìn thấy, vì sao lại khắc bạc như vậy?”

Vân Lang nheo mắt:” Quan hệ các ngươi tốt quá nhỉ?”

Tư Mã Thiên thoải mái nói:” Người đa lễ hiếu học ở trong quân không nhiều, được anh tài để dạy đâu phải tướng quân ngài mới có.”

“ Thế thì dạy cho tốt.” Vân Lang gật gù, không muốn nói đề tài này quá nhiều, quay sang hỏi Tào Tương:” Chẳng lẽ bệ hạ chưa tra nghiệm toàn quân xong?”

“ Có hai con ngựa rời Phù Lệ thành, có lẽ hổ phù mau chóng đưa tới trong ngày hôm nay thôi.”

Chu Hồng, Trương Liên đã tới Cao Dương Nguyên, Hoắc Khứ Bệnh dẫn quân lên Ly Sơn, chứng tỏ bọn họ đều đã có hổ phù, Vân Lang ở gần nhất thế mà bây giờ còn chưa thấy hồ phù đâu.

Tư Mã Thiên nói:” Đó là lệ, sử dụng tân quân cần trì hoãn một chút, hôm nay có được hổ phù là may rồi.”

Vân Lang thấy Lý Lăng cúi đầu không nói, ném cho một cái bánh:” Câm rồi à? Nói xem tân quân ngươi luyện có thể lên trận giết địch không?”

Lý Lăng bắt lấy cái bánh:” Vừa đúng lúc.”

Vân Lang khinh thường:” Lên trận rồi xem.”

Từ sáng sớm tới trưa, lại từ trưa tới mặt trời lặn, tướng sĩ chờ đợi uống công suốt một ngày.

Khi Vân Lang chuẩn bị giải tán toàn quân tới Khuyển đài cung một phen thì xa giá của Lưu Triệt tới nơi.

“ Hôm nay trẫm trú ở Phù Lệ cung, ngươi và Tào Tương làm hoàng môn, tất cả tướng sĩ làm hộ vệ.” Lưu Triệt từ trong xe đi ra, đích thân truyền chỉ:

Vân Lang chỉ nhìn đám quân tốt kích động tới rơi lệ là biết thời gian qua cho đám này ăn ngon mặc đẹp cũng bằng nuôi chó rồi.

Đám quân tốt xếp hàng suốt cả ngày dưới mặt trời lúc này không ai tâm tư ăn cơm, tên nào tên nấy võ trang đầy đủ, tự động chiếm cứ những nơi có khả năng phòng ngự.

Nên nhớ rằng chưa hề có quân lệnh.

Chuyện hoàng đế ngủ trong quân doanh để ổn định lòng quân đã nghe thấy nhiều, chỉ cần hoàng đế đó đủ cường thế thì đây là chiêu thức có một không hai.

Đương nhiên, hoàng đế có gan làm vậy không nhiều.

Kẻ nắm quyền ở trên cao, thi thoảng cúi mình thân dân một chút, con dân sẽ cảm thấy ánh mắt hoàng đế luôn nhìn mình, theo dõi nhất cử nhất động của mình, làm bọn họ tin, hoàng đế tuyệt đối tín nhiệm họ.

Vì thế dẫn tới một điều khác, chỉ cần mình nỗ lực, mình hi sinh, hoàng đế sẽ nhìn thấy, mình sẽ có báo đáp tương ứng.

Từ khi Lưu Triệt vào Phù Lệ thành, hắn mới là chỉ huy tối cao của tòa thành này, những quân tốt được Vân Lang huấn luyện mấy tháng, sẽ chỉ nghe lời hắn.

Dù Vân Lang muốn làm gì cũng sẽ bị thuộc hạ không chút do dự vạch trần.

Chẳng cần chứng minh, chỉ nhìn đám tướng sĩ mở to mắt tìm kiếm phản nghịch là biết rồi, bọn họ hận không có phản nghịch nhảy ra, để hoàng đế thấy sự dũng mãnh của mình, sự trung thành của mình.

Lưu Triệt vào thành, dừng chân nhìn quanh, đi tới bên quân tốt gần nhất, đấm giáp ngực của hắn:” Ăn có no không?”

Quân tốt đó lệ nóng tràn mi, quỳ một gối xuống:” No ạ.”

Lưu Triệt nhìn một khúc trưởng:” Không uống máu binh sĩ chứ?”

Khúc trưởng sợ hại quỳ xuống:” Mạt tướng không dám.”

Lưu Triệt có vẻ tâm tình rất tốt, đích thân đỡ hắn lên:” Chuyện đó khó tránh được, có điều làm thế thật kém cỏi quá, sau này lên trận giết nô tù, đặt đầu lên bàn trẫm thì cái gì chẳng có? Đừng làm loại chuyện này nữa, đêm nay phạt ngươi gác cửa cho trẫm.”

Khúc trưởng đó kích động tới toàn thân run rẩy, nghẹn ngào không nói lên lời:” Vâng.”

Vân Lang nhìn cảnh tượng đó nhún vai, lúc này Lưu Triệt muốn tên đó đi giết mình, hắn chấp hành không chút do dự, còn chẳng thèm hỏi lý do.

“ Được rồi, đi làm chuyện của mình đi, trẫm lâu rồi không ngủ tử tế, đêm nay nghĩ một chút.”

Đám quân tốt càng kích động, chẳng cần ai sai bảo đã vây kín chủ điện.

Hoàng đế đi tới đâu có phi tử bồi tiếp, vì thế không lâu sau trong đại điện có giọng ca êm ái uyển chuyền truyền ra.

Ca vũ huyên náo tới nửa đêm mới dừng, Tùy Việt đi ra nói với tướng sĩ xung quanh:” Bệ hạ đã nghỉ ngơi, không được làm ồn.”

Lý Lăng rất biết ý, lặng lẽ đem câu này truyền đi, chẳng bao lâu sau toàn bộ tướng sĩ đều đã biết, cả Phù Lệ cung lập tức im phăng phắc rợn người.

Tùy Việt lấy trong lòng ra một gói đỗ rang, đặt lên trụ đá:” Có chút đỡ buồn mồm.”

Tào Tương bốc một nắm ném vào mồm, nhai qua loa nuốt luôn:” Không tệ, đáng tiếc không có rượu.”

Tùy Việt cười:” Yếu địa bệ hạ trú chân, hai vị tướng quân thân mang trọng trách, nên rượu thì miễn vậy.”

Vân Lang nhìn tướng sĩ gần bọn nhất cũng ba mươi bước, liền hỏi:” Bệ hạ ra tay với Hồn Tà vương từ khi nào?”

Tùy Việt cười hăng hắc:” Hồn Tà vương chết rồi, không cần giữ bí mật nữa, sau khi hắn được Phiêu kỵ đại tướng quân đưa về cho người khắp toàn thành chứng kiến, đại đầu lĩnh liền vào ở trong Tháp Âm phủ.”

Tào Tương à một tiếng:” Vậy là mệnh lệnh trong phủ truyền ra đều là của tên Vương Thông, lạ thật, công việc béo bở như vậy mà quà Tết cũng cho ta cũng không có là sao?”

“ Quân hầu chớ trách hắn, Vương Thông bị bệ hạ chặt đầu rồi, thi thể bây giờ chắc cũng đã thối.”

Vân Lang ngạc nhiên:” Tham ô?”

Tùy Viêt lắc đầu:” Tham ô một chút bệ hạ không để ý, vấn đề là Vương Thông ngủ với át thị của người ta, nghe đâu gây án mạng, lén lút mang át thị về nhà, phạm kỵ húy của bệ hạ.”

Tào Tướng rất hứng thú với loại chuyện này, sán tới gần dùng khuỷu tay huých Tùy Việt:” Nói kỹ một chút.”

“ Nô tài chỉ biết thế thôi.” Tùy Việt vả miệng mấy cái:” Hai vị đừng ép nô tài nói nữa, nếu chỉ luận ân sủng mà nói, hai vị được thánh tâm nhất. Đại Hán ta nay như mặt trời giữa trưa, hai vị đều sắp xuất chinh rồi, chẳng mấy chốc là diệt Hung Nô, còn đám châu chấu ở phương nam, chúng ta dí tay một cái là chết, khi ấy không còn chỗ kiếm chiến công nữa, chỉ còn xem ai ở trong lòng đế vương thôi.”

“ Thế nên bây giờ có chiến công chớ bỏ qua, Thượng Lâm Uyển là bảo bối của bệ hạ, giờ gây họa lớn như thế, hai vị tướng quân phải giúp bệ hạ vạch ra sách lược toàn vẹn. Nếu không bệ hạ sẽ diệt trừ hết nô lệ ở Thượng Lâm Uyển, chuyện này, trong lòng hai vị tướng quân hằn là hiểu.”

Đây rõ ràng là lời hoàng đế muốn cảnh cáo họ, lại nói qua miệng Tùy Việt, mang cảm giác vô cùng xa cách.

Vân Lang cười:” Nếu đúng là tới lúc tứ hải yên bình, ta giải giáp quy điền, có gì phải lo.”

Tào Tương ngả lưng ra sau:” Ta thì tiếp tục làm ruộng, nhắm chức Đại ti nông lâu rồi.”

Tùy Việt chắp tay với mỗi người một cái, tỏ ý đã nghe, nhìn sắc trời:” Lúc này bệ hạ hẳn thức dậy đêm rồi, nô tài đi hầu hạ.”

Rồi lùi vào trong phòng.

Bình Luận (0)
Comment