Tấu thỉnh tội của Chu Hồng dâng lên, hoàng đế triệu tập các trọng tướng tới Khuyển đài cung.
Vẻn vẹn vài ngày thôi mà Chu Hồng đã thân tàn ma dại, cùng Trương Liên bị trói ở trong đại môn Khuyển đài cung, cách đó không xa là hơn trăm con ác khuyển sủa điên cuồng.
Tô Kiến, Công Tôn Ngao đi qua hai tên bị trói cười gằn bước vào Khuyển đài cung trước.
Ba người Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang, Tào Tương nhìn kỹ hai tên quỷ xui xẻo.
“ Có gì mà nhìn, chim vì mồi mà chết, người vì tiền mà vong, huynh đệ bọn ta hết rồi, sau này mong ba vị huynh trưởng nể giao tình cũ chiếu có thê nhi.” Trương Liên ngửa mặt lên trời nhìn ba người xem náo nhiệt, vẫn cái vẻ bất cần đời:
Tào Tương thì vẫn vô lại cười ha hả:” Nghe nói ngươi có mấy tiểu lão bà không tệ, có cần ta chiếu cố luôn cho không?”
“ Huynh trưởng nếu giúp được ta thoát khỏi đại nạn, đừng nói mấy tiểu thiếp, muốn thân thể tiểu đệ đây cũng cam tâm tình nguyện.”
Hoắc Khứ Bệnh không có tâm tình trêu ghẹo họ:” Một trận đánh bao vây tiêu diệt biến thành truy bắt, nếu trên chiến trường, đây là tội chặt đầu, giờ còn mặt mũi mà cầu viện.”
Chu Hồng không phục:” Bọn ta bị người ta hãm hại.”
Vân Lang cười lạnh:” Ai hãm hại các ngươi?”
Chu Hồng mấp máy môi, cuối cùng không nói:” Các ngươi cẩn thận, chuyện này chưa xong đâu.”
“ Chậc chậc, giờ mới phát hiện, huynh đệ bọn ta đều rụt đầu làm rùa, chỉ các ngươi giỏi, kiếm đầy túi rồi hả?” Tào Tương ngọt nhạt:
Trương Liên oan ức kêu lên:” Ông trời ơi, bọn ta không lấy được tiền của Hồn Tà vương, khi ta tới nơi nhà hắn không còn đồng nào.”
Vân Lang cúi đầu nhìn hắn:” Lời này không đúng, nói lại đi.”
Chu Hồng nổi giận:” Nếu lấy được tiền bọn ta đã chẳng thấy oan uổng, thực sự là không thấy.”
Tào Tương dứt khoát nói:” Các ngươi có lấy được.”
“ Ta dám thề với trời, ta ...” Trương Liên đang thề thốt giữa chừng nhìn vẻ mặt hai người kia đột nhiên nói:” Huynh đệ bọn ta chỉ lấy được năm vạn lượng hoàng kim.”
“ Ngươi điên ...” Chu Hồng phẫn nộ chửi Trương Liên, nửa chừng im nốt:
Tào Tương cười hì hì:” Có năm vạn lượng vàng này ta mới dễ ăn nói với bệ hạ.”
Hoắc Khứ Bệnh không chịu nổi bộ dạng thô bỉ của mấy kẻ này nên bỏ đi.
Khuyển đài cung trang trí sơ sài, mặt đất trải rất nhiều da chó, Tô Kiến, Công Tôn Ngao tới trước đang nhắm mắt dưỡng thần.
Đại điện im phăng phắc.
Một lúc sau Lưu Triệt hông đeo trường kiếm đi ra, cởi trường kiếm đập mạnh lên bàn:” Thần tử vô dụng, vậy trẫm phải đích thân lên trận thôi.”
Tô Kiến, Công Tôn Ngao ra sức dập đầu thỉnh tội, ba người Tào Tương vẫn ngồi im tại chỗ.
“ Không phục sao?” Như có hơi lạnh toát ra từ khẽ răng của Lưu Triệt:
Hoắc Khứ Bệnh chắp tay:” Thần chưa xuất mã.”
Vân Lang nói tiếp:” Thần sẵn sàng đợi lệnh.”
Tào Tương thấy hai người này ngữ khí cương ngạnh, cười siểm nịnh:” Khởi bẩm bệ hạ, Khuyển đài cung còn có đường hầm chưa tra ra, vì an nguy của bệ hạ, thần cả gan mời bệ hạ vào Phù Lệ thành.”
Lưu Triệt không thèm để ý hai người kia, thân thiết nói với Tào Tương:” Phù Lệ thành của ngươi an toàn chứ?”
Tào Tương ưỡn ngực:” Vi thần không dám nói là không có sơ hở, nhưng khi thần chưa chiến tử, bệ hạ bình an vô sự.”
Lưu Triệt hài lòng gật đầu:” Nếu thế này lưu tặc khắp nơi, chư vị ái khanh định làm sao?”
Hoắc Khứ Bệnh đứng dậy:” Thần suất binh ngay, trong vòng một tháng sẽ giết hết lưu tặc.”
Vân Lang cũng đứng lên:” Thần sẽ tra xét toàn bộ Thượng Lâm Uyển một lượt, trả lại yên bình cho nơi này.”
Lưu Triệt mỉm cười:” Rốt cuộc có người dũng cảm nhận trọng trách rồi, các ngươi đã thỉnh cầu thì đi đi, hồ phủ sẽ tới ngay.”
Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang ngẩng cao đầu rời đi trong ánh mắt hoang mang của Tô Kiến và Công Tôn Ngao.
Lưu Triệt nhìn Tào Tương:” Sao còn chưa đi?”
Tào Tương bẩm:” Đại quân xuất phát sao có thể thiếu tiền, thần cho rằng dùng năm vạn lượng vàng Chu Hồng, Trương Liên thu được trong phủ Tháp Âm hầu làm quân phí rất tốt.”
Chuyện phát sinh vài ngày rồi, đám huân quý đều đã biết Chu Hồng, Trương Liên bày trò ngu xuẩn, không kiếm được đồng nào, còn gây họa loạn khắp nơi.
Giờ đâu ra năm vạn lượng hoàng kim.
Lưu Triệt trầm mặc chốc lát nói:” Năm vạn lượng hoàng kim đưa vào quân khố, Chu Hồng, Trương Liên phải lập công chuộc tội, nếu không chặt đầu tế cờ.”
Ở Đại Hán có thể dùng tiền chuộc tội.
Có điều sau khi xác định là tội nhân, tiền chỉ chuộc lại người được thôi, còn quan chức tước vị khỏi cần mong nữa. Còn Tào Tương giúp hai người kia cơ hội lập công chuộc tội, tức là giữ được quan chức tước vị, đó là may mắn trong bất hạnh.
Trương thị, Chu thị là gia tộc theo thái tổ cao hoàng đế lập quốc, trài qua hơn trăm năm mưa gió, sớm đã chứng minh bọn họ đáng tin.
Chỉ cần không phải phản loạn, mưu phản, cho dù có phạm tội thì cũng chỉ hỏi tội gia chủ, sau đó chọn trong đám con cháu một người kế thừa trước vị.
Tào Tương đi ra lệnh cho thị vệ cởi trói cho hai người kia, cả đám tụ tập vào một chỗ, sau khi nghe Tào Tương thuật lại chuyện bên trong, Chu Hồng xoa cổ tay bị trói tới bầm tím:” Không dễ bắt.”
Vân Lang cười:” Sai rồi, không khó, chỉ cần các ngươi đảm bảo đám đấu sĩ trên núi không xuống làm loạn, ta sẽ bắt đám người Hung Nô chạy trốn về.”
“ Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, đã có cả vạn người Hung Nô tham gia bạo loạn, ngươi mà trấn áp quá mạnh, chỉ gây thêm phiền toái.”
Vân Lang phát hiện ra tên này có thể so với Viên Thiệu đợi sau, đều là loại "làm chuyện lớn tiếc thân, thấy lợi nhỏ thì quên mình." Có lẽ đó là đặc điểm chung của huân quý lâu đời, làm gì cũng lo lắng ném chuột vỡ đồ quý, sợ đầu sợ đuôi, không dám mạnh tay.
Hoàng đế luyện binh dưỡng mã hai năm rồi, bây giờ là lúc dẹp họa trong nước, để quét sạch Hung Nô, hoàn thành đại nghiệp vĩ đại.
Nô lệ mang tới cho Đại Hán sự phồn vinh chưa từng có, đồng thời cũng là họa ngầm, Lưu Triệt lợi dụng Hồn Tà vương để phân biệt người Hung Nô nào dùng được, người nào cần diệt.
Quá trình có lẽ không quá thuận lợi, đang không biết kết thúc ra sao thì Chu Hồng, Trương Liên nhảy ra, cho hoàng đế cơ hội mượn nước đẩy thuyền.
Nếu không với tính cách của Lưu Triệt, hai người kia đã sớm bị chặt đầu.
Hoàng đế thao túng Hồn Tà vương thất bại, đại thần trong triều giả ngốc, hoàng đế cũng không muốn dùng lực lượng của Bắc đại doanh, Tế liễu doanh, nên dùng binh lực của Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh thành chuyện tất nhiên.
Đạo phỉ hoành hành ở Thượng Lâm Uyển là lỗi của hoàng đế, Vân Lang có thể đoán ra lúc này hành quân tư mã ở xung quanh Thượng Lâm Uyển đã phong tỏa biên giới rồi.
“ Đơn giản, kéo lưới từ bắc xuống nam một lượt là xong.” Vân Lang nói rồi trải bản đồ Thượng Lâm Uyển ra, sau đó cầm than chỉ kẻ thành trăm mảng nhỏ:” Bắt đầu từ phía bắc, mỗi khu vực nhỏ là một trăm người, giữ cùng một đường thẳng, tiến về phía nam, mỗi đội dẫn theo học sinh Thái học, do bọn họ thống kê lại nhân khẩu, hộ tịch, cùng với các loại nô lệ. Đồng thời phát công bố, phàm là người tự ý thu nhận đào nô, giết không tha.”
Trương Liên nuốt nước bọt:” Tốn thời gian quá.”
Tào Tương tính toán:” Không tốn thời gian lắm, hơn một vạn người dàn hàng hai trăm dặm, một tháng là xong.”
Vân Lang xoa tay:” Ta muốn thống kê nhân khẩu hộ tịch Thượng Lâm Uyển lâu rồi, nhân tiện tiến hành thôi, một công đôi việc.”
Chu Hồng chắp tay:” Bệ hạ muốn ta và Trương Liên lập công chuộc tội, nếu có công lao, xin Vệ tướng quân nhường huynh đệ ta.”
Vân Lang đồng ý:” Được, có chiến sự thì Vũ Lâm quân của ngươi lên là được.”
Hoắc Khứ Bệnh không ý kiến, tác chiến ra sao thì hắn cũng không thương lượng với ai cả, có chiến sự là hắn không bỏ qua, đây là chút kích thích hắn tìm kiếm trong cuộc sống buồn chán ở Trường An thôi.