Trương Liên lúc này không có tâm trạng tốt như Tào Tương, Vân Lang, đối diện với làn sóng mãnh liệt của người Hung Nô, kỵ binh Vũ Lâm quân đã bắt đầu xung phong, lúc này nói gì cũng muộn rồi.
Một nghìn Vũ Lâm quân đối diện với hai nghìn bộ khúc của Hồn Tà vương, số lượng rơi vào thế yếu, nhưng trang bị toàn thân đánh tan đám người chỉ có đao trong tay không phải khó.
Có điều tim Trương Liên vẫn đập như trống trận.
Ngay từ đầu chuyện đã có chút bất thường, tới giờ hắn vẫn chưa thấy Hồn Tà vương đâu.
Theo kế hoạch, chỉ cần Hồn Tà vương xuất hiện là cung nỏ đồng loạt bắn ra, Hồn Tà vương chết rồi thì số người Hung Nô còn lại phải bó tay chịu trói, sau đó mặc cho bọn họ giết mổ.
Bây giờ tình hình hoàn toàn khác với dự kiến, Hồn Tà vương không ra, mà đám người Hung Nô có thể xem tay không tấc sắt dùng thứ vũ khí kỳ quái lại liều chết kháng cự, nguyên nhân vì sao?
Vũ Lâm quân là bộ máy giết chóc, chỉ cần chủ tướng hạ lệnh, bất kể người trước mắt là ai, có vũ khí hay quân, đều là mục tiêu giết chóc.
Một nghìn kỵ binh dưới sự suất lĩnh của Chu Hồng, chỉ một đợt xung phong đã đánh tan người Hung Nô ngoan cố phản kháng.
Chu Hồng đã nỗ lực khống chế kỵ binh không giết người, chỉ đánh bị thương, nhưng quân đội trên chiến trường còn muốn nương tay là hoang đường, vì thế bên nông trang là một cảnh thảm họa.
Người Hung Nô tan tành.
Làm Chu Hồng bất ngờ là, đại bộ phận người Hung Nô đào tẩu đều có ngựa.
Dùng chùy phá đại môn, đám phụ nhân trẻ nhỏ chạy toán loạn, Chu Hồng thúc chiến mã vào nội trạch, chuyện tới nước này phải tìm được Hồn Tà vương rồi giết đi thì mới có cơ xoay chuyển.
Trương Liên cố gắng khống chế gia tướng không giết người, nhưng hắn không thể khống chế được người Thạch gia trong cơn phẫn nộ.
Bọn họ đi qua đâu, nơi đó chó gà cũng không sống nổi.
Ngồi trên xe lăn, Trương Liên nhìn chuyện đã sắp đặt trước lại như con ngựa thoát cương chạy lên đường khác, người Hung Nô như đàn dê kinh hoàng chạy trốn.
Nếu như để người Hung Nô bỏ chạy, nhất định khiến người Hung Nô nơi khác học theo, tới khi đó Quan Trung đại loạn, trong lúc hoảng hốt, Trương Liên hạ lệnh, tên nỏ bắn tứ tung.
Chu Hồng cũng thấy chuyện không ổn, kệ kẻ khác, ra sức thúc ngựa chạy vào sâu bên trong, cuối cùng thấy Hồn Tà vương ở trung đình.
Một năm không gặp mà hắn không nhận ra nữa.
Một Hồn Tà vương cường tráng anh vũ ngày xưa, nay đã béo tròn như quả bóng, nếu không phải hắn đội kim quan, mặc trang phục hầu tước thì gần như không biết là ai.
Trái ngược với sự kinh ngạc của Chu Hồng, Hồn Tà vương tỏ ra bình tĩnh, vẫn cứ uống rượu.
Chu Hồng xuống ngựa, cầm đại kích từng bước đi vào đại sảnh, chuẩn bị chặt đầu hắn tránh đêm dài lắm mộng.
“ Đừng vội, còn thời gian, làm chén rượu đi.”
Đối phương càng trấn tĩnh Chu Hồng càng bất an, kề kích lên cổ Hồn Tà vương:” Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Hồn Tà vương cười lớn, cười dữ dội.
Chu Hồng mặt đại biến, cảm giác không lành:” Tháp Âm hầu to gan, dám phái bộ hạ công kích quan viên, tội không thể tha, bản hầu tới lấy mạng ngươi.”
Đại kích chém xuống, Hồn Tà vương thét lên:” Thần Côn Lôn, ta tới ...”
Lưỡi kích dễ dàng chặt đứt thủ cấp Hồn Tà vương, mục đích đã đạt được, Chu Hồng lại chẳng có chút vui vẻ nào, nhặt đầu Hồn Tà vương đi nhanh khỏi trung đình.
“ Hậu trạch trống không.”
“ Nhà trái chỉ có mười lăm thếp lụa, tám mươi lượng vàng, một trăm lượng bạc, đồng trăm cân.”
“ Kho tiền trống.”
“ Hầm trống.”
“ Bẩm tướng quân, không tìm thấy giấy vay nợ.”
Tin xấu liên tiếp báo tới, Chu Hồng hít sâu một hơi:” Đốt trang viên này, đốt triệt để vào.”
Nói rồi hắn đi nhanh ra tiền sảnh hội họp với Trương Liên.
“ Tìm thấy chưa?” Trương Liên vội vàng hỏi:
Chu Hồng lắc đầu.
Trương Liên nhìn đầu người trong tay Chu Hồng, nói lớn:” Bọn ta tới báo thù cho công tử Vạn Thạch Quân.”
Sau đó bảo gia tướng giơ đầu Hồn Tà vương chạy khắp chiến trường hô:” Hồn Tà vương chịu tội, thù lớn Thạch thị được báo rồi.”
Thạch nhị công tử Thạch Lễ nhận lấy đầu người đứng giữa chiến trường rống lên:” Kẻ dám phạm vào Thạch thị ta sẽ như thế này.”
Một đám gia tướng, gia thần reo hò vang dội, đám Trương Liên lúc này mới thở phào.
Chu Hồng hỏi:” Chạy thoát bao nhiêu?”
Trương Liên đáp:” Không dưới ba trăm.”
Chu Hồng nhảy ngay lên chiến mã dẫn người truy đuổi, quyết không cho ai thoát.
Trước khi tấn công nông trang Hồn Tà Vương, Chu Hồng đã cho người bao vây khắp nơi, nhưng người Hung Nô cưỡi ngựa rất khó bắt, chiến mã kiệt sức ngã xuống, người Hung Nô cũng chẳng dễ bắt hơn.
Khi thuộc hạ Hồn Tà vương trà trộn vào đám nô lệ Hung Nô thì càng khó bắt.
Tình hình Chu Hồng đối diện chính là như thế.
Mười một nô lệ Hung Nô đứng trước mặt hắn, không nhận ra được đâu là kẻ mới đào vong, con ngựa chết cách đó không xa, dấu chân cũng dẫn tới mảnh ruộng này.
Nhưng hắn không cách nào nhận ra là ai.
“ Giao ra đây, nếu không giết toàn bộ.” Giọng Chu Hồng lạnh băng như sắt:
Một người Hung Nô tóc trắng từ đám đông đi ra, cúi đầu xuống, nhắm mắt chấp nhận số mệnh.
Chu Hồng nhìn hai chân bẩn thỉu của ông già đó, hắn không tin đó là người cần tìm, tên người Hung Nô kia để lại dấu chân chứng tỏ có đi giày.
Mười một người Hung Nô, chỉ có một người đi giày, khi ánh mắt Chu Hồng dừng lại trên người hắn, người Hung Nô gầy gò đi giày quay đầu chạy luôn.
Một mũi tên vô tình xuyên qua thân thể.
Một đôi chân đầy vết cáu bẩn đi đôi giày da trâu chắc chắn, rõ ràng là không thích hợp.
“ Giết hết đi.” Chu Hồng không có thời gian để phân biệt, dù hắn có cách , nhưng hắn không có kiên nhẫn:
Nỏ tiễn vang lên, trên mặt đất có thêm mười cỗ thi thể.
Hắn hi vọng đám nô lệ sẽ chỉ ra kẻ kia là ai, nhưng không người Hung Nô nào làm thế, bọn họ rất sợ hãi, nhưng không ai phản bội đồng bọn.
Đưa mắt nhìn quanh, khắp đồng ruộng là người Hung Nô đang làm việc, rất cần cù, không ai nhìn về phía này.
Chu Hồng hoàn toàn tuyệt vọng, phẫn nộ vung roi ngựa quất tên quản sự người Hán run lẩy bẩy quỳ dưới ngựa:” Ngươi không nhận ra nổi nô lệ nhà mình à?”
Quản sự ngẩng đầu lên:” Trước kia nô lệ nhà nào có dấu nhà đó, rất dễ nhận ra, về sau giá nô lệ tăng mãi, mọi người mua đi bán lại, thế là không cách nào nhận ra được.”
Chu Hồng quất thêm một roi rồi thúc ngựa truy cản, lúc này đã hai canh giờ trôi qua.
Lúc đầu vòng vây chỉ có mười dặm thì nhân thủ của hắn còn đủ, nhưng khi vòng vây lên tới ba mươi dặm, nhân thủ của hắn trở nên thiếu hụt. Bây giờ đã ngoài trăm dặm, muốn tìm thấy người Hung Nô đào vong như mò kim đáy biển.
Hồn Tà vương còn, những người này còn được sống tự do ở Thượng Lâm Uyển, Hồn Tà vương chết, nhưng người này biết kết cục duy nhất của mình là thành nô lệ, không có khả năng khác.
Chuyện này là trong dự liệu rồi, Chu Hồng cũng đã phái người thiết lập vòng vây để bắt kẻ bỏ trốn, nhưng hắn không dự liệu được người Hung Nô bao che cho nhau kiên quyết như thế, bất chấp mạng sống.
Thấy trời đã tối, Chu Hồng thu quân về doanh.
Đêm hôm đó đột nhiên bùng phát tới ba mươi sáu sự kiện nô lệ bạo động.
Khi trời sáng, Chu Hồng như dã thú cuồng nộ, chia Vũ Lâm quân thành năm đội tiếp tục truy lùng người Hung Nô bỏ trốn, nhưng lần này hắn còn phải truy sát cả nô lệ Hung Nô giết người trông coi tham gia bạo loạn.
Trong ngày hôm đó Vũ Lâm quân giết sáu trăm bảy mươi người Hung Nô, cho dù thi thể đều treo lên cột thị chúng, tới đêm có thêm ba mươi hai vụ bạo động.
Thượng Lâm Uyển dọc ngang ba trăm dặm, Chu Hồng chạy bở hơi tai.
Trương Liên điều động toàn bộ nhân thủ có thể, theo Chu Hồng bao vây truy bắt, nỗ lực khống chế sự thế trong Thượng Lâm Uyển. Đến khi hay tin đấu trường ở Dương Lăng ấp bị công phá, thổ phỉ phá một góc đấu trường lấy đi toàn bộ vũ khí, mang theo đấu sĩ vào rừng, phòng tuyến tâm lý cuối cùng của hắn sụp đổ.
Cục diện này đã không phải dựa vào một nghìn Vũ Lâm quân cùng đám du hiệp, gia tướng, tráng đinh có thể khống chế nữa.
(*) Hoàng đế thì gài bẫy thần tử, huân quý vì tiền giết huynh đệ, trong khi những người Hung Nô chân lấm tay bùn thì nguyện chết để bảo vệ đồng bào dù không quen biết.
Mình chẳng biết Lão Kiết viết thế này có dụng ý gì không? Nhưng chính vì tình tiết kiểu này lão bị ghét lắm, nhiều đứa nói lão là người dân tộc thiểu số, viết truyện chỉ để bôi nhọ TQ.