Đi qua khu rừng thông nhỏ chừng nửa dặm, ngay ở bìa rừng, dưới gốc cây thông lớn có suối nước ngầm chảy ra, nước sau đó chảy vào chỗ đất trũng ở gần thành ao nước nhỏ, ao nông thôi, nước cực kỳ trong. Sửu Dung và Tiểu Trùng tới ao nước, đặt hũ xuống, cảnh giác nhìn quanh, không thấy ai bám theo mới chụm tay trước miệng, bắt chước tiếng chim cuốc kêu.
“ Cuốc cuốc, cuốc cuốc.”
Chẳng mấy chốc trong rừng cũng có tiếng "cuốc cuốc" đáp lại, cái mặt già của Lương Ông tối đen, ông nhấc rìu lên, xem xem hai con nha đầu này hẹn ai, giỏi lắm rồi biết vụng trộm với nam nhân rồi đấy.
Trước tiên có thằng tiểu tử mình trần chui ra, chỉ trên mười tuổi, đầu rối bù như chưa bao giờ gội, da ngăm đen gày gò, song đôi mắt rất sáng, đảo khắp bốn phía, đợi thêm một lúc hướng về phía trong rừng gọi:” Ra cả đi, Sửu Dung tỷ tỷ mang đồ ăn tới.”
Lời vừa dứt trong rừng ùa ra mười mấy đứa bé, tóc bù xù, mặt lem luốc, bọn nhóc này rất có tổ chức, mấy đứa cầm thương gỗ, cung gỗ cảnh giới, những đứa khác thì nhao nhao đưa tay ra.
“ Hôm nay nhiều cái ăn lắm, đứa nào cũng có không cần tranh, chia đứa nhỏ ăn trước.”
Chẳng mấy chốc từng cái hoàng mô mô dấu trong gùi được chia cho những cánh tay khẳng khỉu bẩn thỉu, Lương Ông dần buông tay cầm rìu ra, trèo lên cây cao, nhìn bọn trẻ con ăn ngấu ăn nghiến.
Sửu Dung đưa cái hoàng mô mô cho thiếu niên lớn tuổi nhất nhóm, nó đang cảnh giác lắng nghe động tĩnh:” Trử Lang, của đệ này.”
Thiếu niên đó nhe răng cười rất ngọt:” Cám ơn Sửu Dung tỷ tỷ.”
“ Hừm, mau ăn đi, làm gì không làm, lại đi làm cường đạo.”
Nghe hai bên đối đáp một hồi, Lương Ông hiểu ra, chính thằng tiểu tử này hai ngày trước đã cướp của Sửu Dung, chẳng trách hôm đó Sửu Dung trở về người toàn bùn, chỉ nói là bị ngã.
Xét tình hình hiện đại nha đầu này đang giúp thằng tiểu tử che dấu.
Mấy đứa lớn một chút thì ăn nhanh sau đó giúp Sửu Dung và Tiểu Trùng lấy đầy nước, mang về chỗ gần tiểu viện nhất, rồi cả bọn mới cùng nhau chui vào rừng, ngay cả rút lui cũng có thứ tự trước sau, chứng tỏ bọn chúng đã sống với nhau thời gian dài.
Vân Lang dậy muộn hơn đám Sửu Dung một chút, chạy quanh nhà chừng mười vòng duy trì sự dẻo dai, sau đó là đợi ăn sáng.
Thấy Sửu Dung và Tiểu Trùng đeo gùi nước về thì nhíu mày:” Đừng ra ngoài sớm như thế, đợi nhiều người thức dậy rồi hẵng đi, giờ này hổ vẫn chưa về hang.”
Tiểu Trùng nhút nhát rụt cổ lại, Sửu Dung cười toe toét:” Tiểu lang, buổi sáng nước mới sạch.”
Cái này đúng thật, sáng sớm không khí trong mát, mùi vị nước cũng ngon hơn buổi trưa, dù uống nước lã cũng thấy sảng khoải tận ruột, Vân Lang vẫn nhắc: “ Dù vậy cũng không nên đi quá sớm, đợi sau này nhà ta có nam phó để họ làm.”
Sửu Dung vừa nghe vậy đặt cái gùi xuống, kéo ống tay Vân Lang hoan hỉ nói:” Tiểu lang, nhà ta cũng nhận nam phó ạ?”
“ Tất nhiên rồi, không chỉ nam phó, còn có cả nữ phó, nói chung là sẽ cần rất nhiều người, nếu không cả vùng lớn như vậy mà chỉ có năm chúng ta là không được.” Vân Lang giải thích:
Sửu Dung ôm chặt tay Vân Lang, ép cả bắp tay y vào giữa hai đồi ngực khá quy mô của mình còn lắc qua lắc lại:” Nam phó ít tuổi một chút có nhận không?”
Vân Lang lấy làm lạ: “ Nếu người nhà ngươi vẫn còn thì dù già hay trẻ cũng cứ dẫn tới đây, ta không ngại nhiều.”
Đầu thì gật liên hồi, ánh mắt Sửu Dung thì đờ đẫn, chẳng hiểu nghĩ gì.
Tuy rất thích cảm giác êm ái từ đồi ngực thiếu nữ mới lớn, Vân Lang vẫn rút tay ra, chuẩn bị ăn bữa sáng do Lương Bà làm.
Một bát mỳ trắng với thịt vụn , vài cọng rau rừng, rời khỏi Dương Lăng, sống trong rừng núi sẽ thiếu thốn hơn nhiều, mà dù có đầy đủ, Lương Bà cũng chẳng làm ra được cái gì ngon.
Vừa ăn được vài miếng nghe bên tai có tiếng sùm sụp như lợn rúc vào máng ăn, ngẩng đầu lên thấy Sửu Dung và Tiểu Trùng cắm mặt vào bát mỳ:” Các ngươi thích ăn hoàng mô mô mà, làm nhiều như thế thì ăn hết đi chứ.”
Tiểu Trùng sợ hãi nhìn Sửu Dung, Sửu Dung nói dối như cuội, đáp ngay:” Hoàng mô mô để trưa ăn.”
Lương Ông lúc này vác rìu đi vào, quát lớn:” Bỏ bát mỳ xuống, thích ăn hoàng mô mô thì sau này chỉ được ăn hoàng mô mô.”
Vân Lang thấy hai tiểu nha đầu cúi mặt, nước mắt sắp chảy ra tới nơi, phẩy tay với Lương Ông:” Vào ăn sáng đi đã.”
Rồi đẩy bát mỳ tới trước mặt hai nàng:” Ăn mau đi, chẳng lẽ định ăn hoàng mô mô thật à?”
Lương Ông sau đó tất nhiên đem chuyện mình nhìn thấy kể cho Vân Lang.
Vân Lang không giận mà còn vui mừng hết sức, đồng thời cảm thán không thể không bội phục nhãn quang của trời cao, ai lương thiện, ai ác độc, ông ta nhìn rất rõ, y và Lương Ông ra ngoài suốt một ngày mà chẳng gặp được một dã nhân nào để chiêu lãm.
Sửu Dung với Tiểu Trùng đi lấy nước mà cũng gặp một đống.
Nhân thủ tốt nhất là gì? Chính là đám tiểu tử lỡ nhỡ, người trưởng thành nhiều toan tính, tính cách cũng đã định hình, trẻ con thì chưa dùng được, chỉ có đám tiểu tử lỡ nhỡ là tốt nhất.
Trang viên muốn xây dựng lên chỉ cần nửa năm, muốn hoàn thiện thì không có dăm ba năm thì không có được hình dáng cơ bản.
Đó là quá trình ngưng tụ nhân tâm, mọi người chung sức xây nhà của mình, đến khi xây xong, đám trẻ con cũng lớn, tình cảm cũng bồi dưỡng lên, trang viên do tự tay mình xây dựng, ý nghĩa không khác gì một cái nhà.
Bởi vậy Vân Lang nghiêm khắc lệnh Lương Ốc đừng đi quấy nhiễu hành vi tiếp tế của hai tiểu nha đầu.
Trong mắt y, đám trẻ con kia giống như những con chim sẻ nhỏ đang nhảy xuống dưới cái rổ ăn mồi, mà Sửu Dung và Tiểu Trùng chính là dây thừng và cái gậy, đợi chúng say sưa ăn mồi, giật mạnh thừng buộc vào gậy, cái rổ sẽ ụp xuống.
Sau khi nghe Vân Lang giải thích rõ ràng, hai người nhìn nhau cười như hai con hồ ly.
Tiểu Trùng và Sửu Dung rất thông minh, bọn họ biết lấy lương thực từ trong bao tải trong kho sẽ bị Lương Ông ngày ngày kiểm tra phát hiện. Vì thế họ dùng một ống trúc nhỏ vót nhọn một đầu, chỉ cần cắm vào bao lương thực là kê trong đó chảy ra, mỗi bao tải chỉ lấy một ít, nhìn bên ngoài không thể phát hiện.
Ai dám bảo chúng ngốc chứ? Đố phát hiện!
“ Làm sao mà không phát hiện ra được, hai cái đứa ngốc đó ngày nào cũng chọc sau cái bao, bao thủng lỗ chỗ, sau đó nhét cỏ vào bịt lỗ, rõ ràng như thế làm sao không phát hiện ra? Hai đứa nó có bị ngốc không? Đừng để không lừa được người ta lại bị người ta lừa, lão nô quan sát kỹ lắm, trong đó có một đứa cầm đầu cực ranh, nói vài câu làm cai nha đầu ngốc nhà chúng ta cười suốt.” Hôm sau Lương Ông đi theo dõi trở về báo cáo:
“Không cần lo, nếu bọn chúng dám có toan tính, đuổi đi không khó, huống hồ ta nghĩ ông quá lo thôi.”
Vân Lang không quá để tâm, từ sau khi biết chuyện, tinh thần thả lỏng hắn, nhàn nhã uống trà, hiện giờ y đang đọc ( Tả truyện), tương truyền thì đây là bộ sử thư mà Tả Khâu Minh nước Lỗ cuối thời Xuân Thu làm chủ giải cho bộ (Xuân thu), cùng với (Công Dương truyện) và ( Công Lương truyện), tạo thành Xuân Thu tam truyện.
Muốn hiểu được thời đại này thì phải đọc (Xuân thu), mà muốn hiểu (Xuân thu) thì phải bắt đầu từ (Tả truyện), biết là thế nhưng y xem rất vất vả, cổ nhân quá lười, vì bớt phải khắc vài chữ mà dùng những từ ngữ vắn tắt hết mức có thể, đôi khi nghĩ vỡ đầu mà không hiểu họ nói gì.