Mấy ngày tiếp theo đó người Vân gia không ra ngoài một bước, nhưng bên ngoài nhà họ không còn là rừng rậm nguyên sơ nữa mà đã biến thành một công trường cực lớn, suốt ngày huyên náo.
Đại thụ chọc trời bị chặt đổ từng cây một, cây bụi thì bị nhổ bật rễ, trên vách đá nung lửa lấy đá suốt đêm không dứt, từng chiếc xe vận chuyển gạch đen, ngói đen liên miên không ngớt đi tới.
Không rõ Lưu Dĩnh vận dụng bao nhiêu nhân lực, vẻn vẹn trên công trường đã không dưới nghìn người.
Vân Lang nhìn nhân lực Lưu Dĩnh huy động mà kinh hãi trong lòng, nếu bằng vào sức mình không biết ngày tháng năm nào mới xong, hoặc là lúc này Trường Bình đang đứng uy nghi nhìn công trường, còn mình khom lưng một bên rồi.
Nhảy tử trên nóc nhà xuống, Vân Lang không khỏi cảm thán, chẳng trách Lưu Dĩnh dám mạnh miệng đảm bảo, từ lúc y đưa ra bản vẽ thi công liền không quay trở lại lần nào nữa, quả thật không còn việc gì của Vân Lang, y biết điều không can dự.
Đó là lý do vì sao Vân Lang liền mấy ngày rúc trong nhà không ra ngoài.
Trang viên là của Vân gia, còn Lưu Dĩnh muốn làm cho hoàng đế xem, mục đích của ông ta là gì, muốn đạt được cái gì thì Vân Lang không rõ rồi, chỉ biết nếu y ra đó chỉ tay ra lệnh, người ta sẽ rất không hài lòng, mình càng ít can thiệp mới là tốt nhất.
Còn rừng trúc, ao nước, bãi cỏ, khe suối, thác nước, rừng thông, giả sơn, đình đài muốn làm xong thì đại khái tốn cả đời của Vân Lang, tới giờ y mới chỉ có quy hoạch chung chung thôi, còn chưa biết sẽ xây dựng trang viên của mình thành ra thế nào.
Mọi chuyện đã đâu vào đó, chỉ là chẳng thể đi tìm Thái Tể và Đại Vương được, cứ tới tối lại nghe thấy tiếng Đại Vương gầm gừ.
Nhẫn nại là đứng tính tốt, cũng là sự dày vò.
Tới này thứ năm khi Lưu Dĩnh rời đi, quan viên Thượng Lâm thự tới đo đạc đánh dấu đất thì Vân Lang mới mở cánh cửa gỗ cùng Lương Ông vẫn lăm lăm rìu trong tay, đi qua rừng thông, đi lên ngọn đồi đất cao nhìn khắp công trường bận rộn.
Lưu Tú cũng thế, hắn đang ngồi ở nơi cao, người rất thẳng, cho dù đang ngồi quỳ, lưng vẫn thẳng tắp, hắn là cháu ngoại của Lưu Dĩnh, ít nhất thì ông ta giới thiệu như thế, ông ta rời Thượng Lâm Uyển rồi, mọi việc giao cho Lưu Tú.
Từ trên người hắn không thấy bất kỳ bóng dáng quý tộc nào, riêng hai bàn tay đầy vết chai đã đủ Vân gia ngay lập tức liệt hắn vào hàng ngũ người nghèo.
“ Suối nước rất nhiều lại sạch, không cần đào ao.” Vân Lang thiện ý chỉ những người đang đào ao nước, nói với Lưu Tú:
“ Bọn ta muốn làm gạch, khi xây tường bao, bao nhiêu gạch cũng không đủ.” Lưu Tú mắt nhìn công trường chứ không nhìn Vân Lang, dù sa sút tới mấy người ta cũng là con cháu của Cao tổ:
“ Ba nghìn mẫu đất mà dùng tường bao lại là không thể.” Vân Lang biết đây là câu ngu xuẩn, y vẫn nói:
“ Bọn ta xây trang viên, không xây thành trì.” Lưu Tú có vẻ không muốn nhiều lới với Vân Lang, đứng dậy bỏ đi, để y lại đó.
Người Mặc gia thật lãnh đạm, không biết nhắm vào cá nhân mình, hay bản tính như thế, dù sao Vân Lang không nhìn thấy tinh thần kiêm ái thiên hạ ở Lưu Tú.
Nhiệm vụ hôm nay của Vân Lang là đi quanh mảnh đất này, xem quan viên Thượng Lâm thự có cấp đủ đất cho Vân gia theo địa khế không?
Nếu như không phải có y tham dự đo đạc đất đai, Thượng Lâm tự phân đất cho Vân gia đã dùng cách tính ruộng, rộng một bước, dài trăm bước gọi là một mẫu, ít hơn cách tính mẫu đất thông dụng tới tám thành.
Quan lại đời nào cũng là lũ khốn kiếp.
Xây dựng trang viên kỳ thực là quá trình phá hỏng môi trường sinh thái, ba nghìn mẫu đất là cực lớn, khi xây dựng sơn trang trước tiên là phải loại bỏ các loại động vật hoang dã, mà dã nhân cũng ở trong đó.
Vì thế Vân Lang hôm nay cùng Lương ông ra ngoài còn có một mục đích là để xem dã nhân nơi này có thích hợp sử dụng hay không.
Cho dù trang viện có xây dựng hoàn thiện chăng nữa, ba nghìn mẫu đất không thể nào chỉ có năm người sống được, nếu không nó sẽ nhanh chóng bị đại tự nhiên xâm chiếm ngược trở lại. Thế nhưng Vân Lang và Lương Ông đi suốt cả một ngày trừ ít gà rừng và thỏ thì chẳng thấy bóng dáng con người, cho dù bọn họ cố tình đi vào chỗ hoang vắng, tự biến mình trông như con mồi ngon lành cũng không thấy ai mò tới đớp mồi.
Tiền trong tay Vân Lang hiện giờ rất hạn chế, dù muốn mua nô phó phải cẩn nhắc một phen.
Về tới nhà thấy Sửu Dung và Tiểu Trùng đang ra sức xay bột, trước cối xay đá nho nhỏ đã đầy bột kê, hôm qua bọn họ cũng xay được rất nhiều rồi, sau đó nhào với nước, cho vào chum ngói một đêm, sau đó đem hấp thành hoàng mô mô.
Vân Lang lấy một cái hoàng mô mô cắn thử, không tệ, hơi ngòn ngọt, chỉ là y không thích ăn, hoàng mô mô vừa hấp xong còn đỡ chứ để nguội thì không khác gì ăn cát.
Lương Ông theo Vân Lang đi suốt cả một ngày cũng đói ngấu rồi, lấy cái bánh, cắn hai miếng lớn đã hết, không ngờ phát hiện trong một thoáng Sửu Dung và Tiểu Trùng thù hận nhìn mình.
“ Điên rồi, cơm nước của công tượng không cần chúng ta lo, các ngươi làm nhiều hoàng mô mô thế làm gì?”
“ Đói!” Sửu Dung trả lời rất nhanh:
“ Được, ta nhìn ngươi ăn, ngươi không ăn hết, ta đập vỡ đầu nhét bánh vào.” Lương Ông tức giận, nha đầu này nói không nghĩ, làm không nghĩ, càng không biết đặt chủ nhân lên đầu:
Tiểu Trùng cười nịnh:” Ăn hết được, con cũng thích ăn.”
Vân Lang kệ, đi vào xem xét căn phòng vừa mới hong khô, y thích cái nhà mang cảm giác nguyên thùy đơn thuần này, chuyện ăn uống của đám tiểu nha đầu, Vân Lang chưa từng quản, chưa bao giờ hạn chế, với y ăn là chuyện hạnh phúc, bị bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì quấy rầy cũng không thể chấp nhận được.
Nhà nhiều lương thực lắm, ăn cả năm chẳng hết, Vân Lang từng bị đói rồi, nếu đám Sửu Dung thích ăn thì cứ ăn, có sao đâu.
Lương Ông trầm ngâm cắn hoàng mô mô đi vào phòng, nói với Vân Lang:” Tiểu lang, hai con bé đó bất thường.”
Vân Lang thoải mái nói: “ Thích ăn thì cứ ăn, đang lớn, ăn nhiều một chút là bình thường, đợi sau này trong nhà nuôi gà, mỗi ngày cho chúng một quả trứng, khỏe mạnh tốt hơn bất kỳ điều gì.”
Lương Ông nóng ruột:” Tiểu lang, lão nô cũng không quản chúng ăn cái gì, mà chúng nói dối.”
Vân Lang xua tay: “ Kệ chúng đi, chẳng có chuyện gì to tát đâu, ngươi giúp ta làm ít thẻ sách.”
Lương Ông đành gật đầu, cảm giác Vân Lang chiều hai nha đầu kia quá mức rồi, không giống đối xử với phó dịch, mà giống huynh trưởng với muội muội.
Suy đoán đó cũng không sai, Vân Lang được bà Vân giữ lại cô nhi viện là để chăm sóc những đứa bé khác, vì thế y quen làm anh cả rồi, vô tình nhập vào thân phận đã quen bao năm, tất nhiên trước tiên cần người đó tiến được vào trái tim y.
Mỗi sáng Sửu Dung đều dậy sớm, nhân lúc sương còn chưa tan, đi ra cái ao cách đó một dặm lấy nước, ao do suối ngầm chảy ra, nước trong.
Sáng nay cũng vậy.
Trời vẫn tờ mờ sáng, ánh ban mai mới thoáng hiện ở chân trời phía đông, khi những dãy núi đồi nhấp nhô vẫn còn tắm mình trong làn sương sớm mờ ảo, Sửu Dung và Tiểu Trùng đã lén lén lút lút rời nhà. Lương Ông vốn đã nghi ngờ vì thế vừa nghe tiếng cửa mở ra là bật dậy, sau đó nhíu mày lặng lẽ theo sau.
Hũ đựng nước vì sao lại không cho vào gùi đeo sau lưng, mà ôm trong lòng? Trong gùi có cái gì mà phải dùng vải chùm lại, bọn chúng muốn làm gì?
Nhìn hai nha đầu đó sau khi rời khỏi nhà thì nhún nhảy mà đi, xem chừng vui vẻ.
Càng nhìn càng thấy khả nghi.