Nhà mới xây vẫn chưa ở được, nô phó đốt đống lửa lớn, lấy than củi ném vào nhà, do đều là cây tươi cùng với bùn ướt, nên không lo bị cháy nhà, ngược lại khói đen chẳng mấy chốc bốc lên nghi ngút, như là lồng hấp.
Theo như lời họ nói, phải hun liền hai ngày, như thế không chỉ sâu mọt chết hết, mà những cây mới chặt kia cũng sẽ không dễ bị mục, như thế nhà mới bền.
“ Nhận lấy bọn họ đi, cứu mẫu ta bảo họ có thể không cần về nữa. Bọn họ không chỉ thạo việc, còn có thể bảo vệ ngươi, dù sao đây là chốn hoang dã.” Hoắc Khứ Bệnh bảo Vân Lang:
Vân Lang nhìn căn nhà bị khói đen bao phủ, một lúc mới đáp: “ Ta thích cảm giác tay trắng giành thiên hạ, quá trình từ không tới có mới là hưởng thụ lớn nhất trên đời.”
“ Ta biết ngươi chỉ đang đánh rắm thôi.” Hoắc Khứ Bệnh không thuyết phục nữa, vài chuyện nói rõ chỉ tổn thương tình cảm, hơi bực mình:” Sáng mai ta dẫn người về, ngươi tự lo thân đi.”
Vân Tranh nhìn Ly Sơn đen xì ở xa:” Chỉ cần ngọn núi này vẫn còn sơn thần thì ta sẽ không xảy ra chuyện.”
Hoắc Khứ Bệnh không thèm để ý tới mấy lời khùng điên của y, kiếm một cái thảm, cắm đao bên cạnh, cứ thế mặc cả khải giáp dựa vào hàng rào ngủ, đám nô phó thì dựa lưng vào nhau ngủ bên đống lửa.
Vân Lang thấy Lương Ông tay lăm lăm cái rìu ngồi canh trước cửa căn nhà nhỏ, chưa chịu ngủ, bảo: “ Bên ngoài có thủ vệ, cứ yên tâm mà ngủ.”
Lương Ông chém rìu xuống đất:” Từ nay về sau nơi này dựa vào rìu của lão nô bảo vệ mọi người chu toàn.”
Dựa vào ông với cái rìu nát thì ba ngày là người ở đây chết ráo, Vân Lang xua tay:” Không cần, sau này chúng ta dựng lò sắt, rồi vừa xem người ta giúp chúng ta xây trang viên, vừa rèn sắt.”
Rèn sắt là nghề của Lương Ông, rời xưởng luyện sắt đã lâu, vừa lâu nghe nhắc tới là ngứa ngáy chân tay:” Tiểu lang, chúng ta rèn cái gì?”
“ Khải giáp, vũ khí.”
Lương Ông nghe mà rùng mình, rối rít khuyên:” Tiểu lang, tiểu lang, cái này không được đâu, bị quan phủ bắt được là chém đầu ngay.”
Vân Lang trừng mắt:” Chúng ta làm cho Vũ Lâm quân, làm sao mà có phiền toái được?”
Lương Ông ôm ngực thở phào:” Lão nô sợ chết mất, cứ tưởng người muốn tự ý làm quân giới chứ.”
Vân Lang không còn cách nào khác, tuy thân thể y cũng khá rắn chắc, song so đám biến thái Vũ Lâm quân sao được, dựa vào uy của Trường Bình không phải kế lâu dài, muốn đổi lấy ít đặc quyền trong quân doanh, chỉ phải có đóng góp gì đó, nếu không mất đi quan chức trong Vũ Lâm vệ là mất đi một tầng bảo hộ:” Ngủ sớm đi, mai người Mặc gia sẽ tới, còn cả người của Thượng Lâm thự bữa, chúng ta muốn đo được ba nghìn mẫu đất không phải là chuyện ngày một ngày hai.”
Vệ Thanh và Trường Bình dùng cả quân pháp trong nhà, cho nên đám nô phó kia canh ba mới ngủ, canh năm thức dậy, lần mò bóng tối hò hét báo danh như đám thần kinh.
Năm người Vân gia bị đánh thức bám vào cửa sổ nhìn ra ngoài, trời tối om om, chưa thấy mặt người chỉ thấy bóng người, sau đó là một hồi tiếng bước chân, chẳng mấy chốc trở nên yên tĩnh.
Hoắc Khứ Bệnh không chào hỏi Vân Lang, cứ thế dẫn người và xe ngựa trống không về, lương thực được chất chỉnh tề dưới lán, có gỗ súc làm nền, lại đệm cả cỏ khô, dù trời mưa không sợ ướt, cực kỳ chu đáo.
Khi mặt trời ló rạng cả nhà mới lần nữa ra ngoài, đứng ở trong sân ngắm ngía nhà mới, tường bao cao tới một trượng làm ba nữ tử vô cùng yên tâm, không còn giật mình thon thót như hôm qua nữa.
Nhà mới dựng vẫn bốc khói, đám người Hoắc Khứ Bệnh trước khi đi lại ném vào đống than củi nữa, đủ đốt tới tối.
Còn chưa kịp nấu cơm sáng đã có người gõ cửa cồng cộc như chim gõ kiến gõ cành cây.
Ba nữ tử rúm ró chạy vào nhà, Lương Ông vồ ngay lấy cái rìu.
Vân Lang vui sướng hô lên:” Đun nước phá trà đãi khách.”
Cách thành Trường An chừng năm mươi dặm về phía đông, giữa nơi Vị Thủy uốn khúc và ngọn Ly Sơn sừng sững có một khu rừng thông bạt ngàn, len lỏi qua lối đi nhỏ phủ đầy lá cây, sẽ thấy một tiểu viện tử vừa mới dựng, bốn xung quanh còn dấu vết cây cối ngổn ngang.
Sáng sớm, kỳ thực không phải quá sớm, chim chóc muông thú, đều tức dậy, bắt đầu một ngày nhộn nhịp, tiểu viện tử vẫn im ắng, cho tới khi có người gõ cửa.
Lưu Dĩnh ở nơi hoang dã mới là dáng vẻ Cự Tử Mặc gia thực sự.
Áo gai, giày vài, áo choàng, gậy gỗ, hồ lô nước đã dùng tới bóng loáng, đứng ở đó thôi mà uy vũ hiên ngang, dù người ngốc cũng nhất ra là thế ngoại cao nhân.
Vân Lang tươi cười mở rộng cửa chắp tay thi lễ, niềm nở nói:” Mời Cự Tử vào để tiểu tử dâng trà.”
Lưu Dĩnh lắc đầu giọng tương đối bình đạm: “ Không cần, chúng ta tới là đã thực hiện lời hứa không phải để uống trà.”
Vân Lang nhìn phía sau ông ta mà hết cả hồn, bảy tám trăm đại hán cao lớn, ăn mặc không khác gì ông ta, im lặng đứng đó trong như quân đội.
Không hiểu đám người này làm sao có thể vào Thượng Lâm Uyển, nhất là trong số bọn họ còn có rất nhiều người hông đeo trường kiếm, quá đáng hơn nữa có người mang hai thanh đại đao vắt chéo sau lưng, có cả búa lớn.
Bảy tám trăm người vũ trang thế này vào cấm uyển hoàng gia, chẳng biết ngụy đế Lưu Triệt có ngủ được không?
Lưu Dĩnh như nhìn thấu Vân Lang, xua tay:” Lang quan yên tâm, con cháu Lưu thị vào hoa viên của mình không cần bẩm báo với bệ hạ.”
Vân Lang nghe càng kinh hãi, miệng ú ớ:” Tất cả đều là con cháu hoàng gia sao?”
Lưu Dĩnh gật đầu: “ Gia tộc truyền thừa trăm năm, thế nào cũng có vài thân quyến sa sút.”
Vân Lang hít sâu một hơi, xem ra mình đã quá xem thường Mặc gia rồi, lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa: “ Cự Tử vào nhà đi, tiểu tử không chỉ mời ngài uống trà, còn có một số công cụ, có những thứ này, tiến độ đề cao không ít, không sợ Cự Tử cười, tiểu tử còn mong được sống ở trang viên ở mùa đông.”
Lưu Dĩnh mắt sáng lên, ồ một tiếng đi qua cửa, ánh mắt trước tiên nhìn vào cái rìu trong tay Lương Ông, chẳng thấy ông ta hành động thế nào mà người đã tới bên cạnh Lương Ông, cái rìu đã lọt vào tay.
“ Hây!”
Một tiếng quát vang, rìu vung nửa vòng tròn bổ xuống cái cọc gỗ hôm qua mới xẻ làm ghế, chỉ nghe "chát" một cái, lưỡi búa không gặp bất kỳ trở ngại nào, xẻ thẳng xuống, cọc gỗ đã bị chẻ làm đôi.
Lưu Dĩnh khẽ rung tay, chiếc rìu xoay vòng vòng trên không, ông ta một tay bắt lấy, búng tay vào lưỡi rìu, thở dài:” Thép bách luyện lại dùng ở thứ tầm thường này, tiếc!”
“ Với tinh thần kiêm ái, phi công của Mặc gia dùng ở lưỡi rìu này mới là chính đồ.” Vân Lang cười nói:
“ Nếu như lang quan nhìn nhận Mặc gia ta như thế thì quá sai lệch rồi.” Lưu Dĩnh cũng không định giải thích cho Vân Lang biết tinh thần văn hóa của Mặc gia, cho dù bị người ta hiểu lầm cũng chỉ cười thôi, rất có phong độ cao nhân:
Đợi khi Lương Ông bê một đống công cụ đã chuẩn bị ra, Lưu Dĩnh rõ ràng không kiềm chế được nữa, đôi mắt đỏ lên, tổ sư của Mặc gia bọn họ vốn xuất thân từ một mộc tượng, dù trải qua nhiều đời tới nay Mặc gia vẫn không bỏ tinh thần gần gũi với lao động, thấy những công cụ này, tất nhiên là kích động.
“ Chỉ mong Cự Tử mau chóng làm việc, tiểu tự thực sự không muốn sống qua mùa đông ở cái nhà bốn phía lọt gió.”
Lưu Dĩnh một tay xách rương công cụ lên, gân nổi chẳng chịt, song nhìn mặt lại không thấy quá vất vả: “ Có gì mà khó, có tám trăm đệ tử Mặc gia đây, dựng một cái sơn trang đâu cần tới bốn tháng, lang quan cứ đợi mà xem, trước khi tuyết xuống, nơi này sẽ xuất hiện một sơn trang.”
Nói rồi đi ngay.