Đội xe lúc này rời thành, đi trên con đường lớn, nhưng đoạn đường này không dài, lát nữa thôi sẽ thực sự xuống nông thôn rồi.
Hoắc Khứ Bệnh nghĩ lại lời Vân Lang nói, hết sức nghi hoặc: “ Hôm nay ngươi nói chuyện quái thế, nghe như giao dặn hậu sự, ngươi không tới Vũ Lâm quân báo danh à? Trì hoãn được tới giờ là tướng quân nể mặt cữu mẫu ta rồi đấy, nếu không Công Tôn Ngao đã cho người tới bắt ngươi.”
Vân Lang nhìn hai bên sơn dã tiêu điều, hít một hơi không khí mát mẻ, tuy khung cảnh không tốt, tâm trạng của y lại vô cùng tốt: “ Ta đã gửi cho Công Tôn tướng quân một phong thư, nói rõ chuyện nơi này, hẳn là ông ta không tới làm phiền ta đâu, sơn nhân ắt có diệu kế, đừng lo.”
Hoắc Khứ Bệnh nheo mắt:” Ta cứ cảm giác có chỗ nào đó không đúng, ngươi trước giờ cứ cố xa lánh mọi người thì phải, bình thường ngươi rất ít tiếp xúc với người khác.”
Vân Lang không chối, cười ha hả:” Mục đích ta đã đạt được rồi, dại gì ở lại cái vũng nước xoáy ấy làm gì cho mệt, sau này muốn gặp ta thì tới Thượng Lâm Uyển đi, ta không về nữa đâu.”
“ Nói như vậy tức là ngay từ đầu mục đích của ngươi chỉ là ba nghìn mẫu đất này?” Hoắc Khứ Bệnh bóp chặt tay, hắn nhận ra cả việc Vân Lang tiếp cận mình sau này cũng có mục đích nốt:
“ Đúng thế.” Vân Lang thẳng thắn thừa nhận, vung tay đấm Hoắc Khứ Bệnh một cái: “ Nhưng ngươi là bằng hữu của ta.”
Hoắc Khứ Bệnh khẽ gật đầu, coi như ngầm thừa nhận, chỉ là vẫn không thoải mái.
Vân Lang lấy ra thanh chùy thủ của Hồng Ngọc, đưa Hoắc Khứ Bệnh:” Biết ngươi thèm nó lâu rồi, tặng ngươi đấy.”
Hoắc Khứ Bệnh hừ một tiếng:” Là tiền báo thù ta giúp ngươi vận lương ra khỏi Dương Lăng chứ gì?”
“ Cút xéo, thanh chùy thủ này đắt gấp mười số lương thực này, không thích thì thôi.” Vân Lang rụt tay lại, thứ không biết tốt xấu:
Hoắc Khứ Bệnh nhe răng cười giật lấy thanh chùy thủ nhanh n hư chớp, thái độ nhiệt tình hơn hẳn: “ Ai bảo không lấy, nói với huynh đệ ngươi, chuẩn bị tốt, thanh minh năm sau bọn ta ác chiến một hồi.”
“ Ha ha ha, đến lúc đó ngươi đừng bỏ chạy là giỏi lắm rồi, đòi ác chiến gì.” Nhắc tới chuyện này Vân Lang cười vô cùng sảng khoái, thật nóng ruột muốn biết vẻ mặt Hoắc Khứ Bệnh lúc đó ra làm sao:
Hết đoạn đường tốt bằng phẳng, xe chở lương thực rất nặng, mà bánh xe thì bằng gỗ, qua trận mưa kéo dài, đường xá trở nên lầy lội vô cùng, làm Vân Lang lo bánh xe không chịu nổi, cót két đi ba mươi dặm vẫn cố kiên trì, thi thoảng còn phải đừng lại dọn dẹp cây cối gẫy đổ bật gốc chắn ngang đường.
Ngoài thành là khung cảnh hoang tàn thê thảm, hoa màu nát vụn trong ruộng, vẫn có những cung nô còn chưa chịu từ bỏ, mò mẫm bùn đất móc ra từng bông lúa còn sót lại, đa phần ngâm nước đã hỏng rồi, ánh mắt ai nấy tuyệt vọng.
“ Đại tai đã thành, thời gian tới bọn họ sẽ sống vô cùng khó khăn ...” Vân Lang nhìn những người trần truồng cố gắng cứu vớt chút thành quả lao động khó nhọc của mình, lòng thực sự chua xót:
Hoắc Khứ Bệnh càng quan tâm tới chuyện trong thành hơn, cảm thán không thôi:” Trong thành có tin đồn dịch bệnh, nhiều người muốn rời đi, cũng là vì thuận tiện kiếm lương thực ngoài nông thôn, tòm lại là tan đàn xẻ nghé hết cả.”
Đoàn người lầm lũi bước đi, không ai nói gì thêm.
Rốt cuộc tới nơi rồi, về tới dưới chân Ly Sơn, Vân Lang thấy mỗi tế bào trên cơ thể đều đang nhảy nhót reo hò.
Trận mưa lớn làm nhân gian than khóc, nhưng thiên nhiên lại càng thêm tươi đẹp, đỉnh núi thâm đen, thông reo vi vu, ở bên cạnh là Vị Thủy đục ngầu đang cuồn cuộn chảy. Dưới chân là bình nguyên như tấm thảm xanh lục trải dài bất tận tới phương xa.
Y giang tay tham lam muốn ôm hết tất cả những thứ đó vào lòng.
Nghe xa xa từng tiếng dã thú gầm gừ, mặt Vân Lang hiện lên nụ cười vui vẻ, đám Lương Ông, Sửu Dung lại run lẩy bẩy, Tiểu Trùng thì bật khóc thút thít.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn Vân Lang ngây ngất mà không hiểu ra sao, hắn phóng mắt nhìn quanh, con ngựa chiến mã cuồng chân như muốn phóng đi, lờ mờ nhận ra, nơi này mặc dù hoàn cảnh hiểm ác, nhưng lại là khung trời tự do.
Vân Lang chỉ rặng núi trập trùng đằng xa tuyên bố:” Về sau nơi này là nhà của chúng ta.”
Sửu Dung nắm chặt cánh tay Vân Lang, run tới độ không nói lên lời:” Tiểu lang, tỳ tử vừa ... vừa nghe thấy tiếng, tiếng hổ đấy!”
Vân Lang toét miệng cười, xoa xoa đỉnh đầu Sửu Dung:” Vậy cũng là hổ nhà ta.”
Cái gì của nhà mình Sửu Dung cũng thích, vì như thích con ngựa nhà mình, thích nồi cơm nhà mình, thích bếp lò nhà mình ... Nhưng hổ nhà mình thì nàng không tiếp nhận được.
“ Hổ cắn người đấy.” Tiểu Trùng rụt rè nói như sợ Vân Lang không biết:
“ Hổ nơi này không cắn người đâu.” Lương Ông đành phải cắn răng lừa khuê nữ, chủ nhân đã bảo đây là nhà rồi, phận là nô phó phải hết lòng ủng hộ thôi:
Hoắc Khứ Bệnh nhìn cái nhà buồn cười này cười phá lên, sai phó dịch đánh xe ngựa vào rừng thông.
Chẳng mấy chốc theo chỉ dẫn của Vân Lang, bọn họ tới được căn nhà gỗ kia, căn nhà quá nhỏ, ở tạm một bữa không hề gì, ở lâu ngày thì thật không ổn, Hoắc Khứ Bệnh ra lệnh phó dịch làm nhà.
Nô phó của nhà Trường Bình rất ngu xuẩn, nhưng cũng rất đáng sợ, chẳng có công cụ gì, không cưa, không rìu, dựa vào mỗi thanh cương đao trong tay, hai người luân phiên chặt mà chặt được cả đại thụ, những cãi cây nhỏ thì với họ hết sức dễ dàng, từng cái cây to như bắp đùi được chặt xuống, chém cành, vót nhọn một đầu sau đó cắm xuống đất, chẳng mấy chốc đã thành bức tường, rồi thành khung của ngôi nhà.
Vân Lang hiểu ra, họ không phải là phó dịch, mà là người trong quân của Vệ Thanh, đại loại là gia bình hay thân binh, tuy vậy vẫn bảo Lương Ông mang cưa với rìu xuống, y đã quay về đây làm trang viên, tất nhiêu không thể thiếu công cụ này.
Cành cây không hề lãng phí, sau khi cắt lau sậy bện lại, sau đó lát lên mái nhà, người ở dưới ném bùn lên, người ở trên trét, trét một tầng lại lợp thêm một lớp mái.
Cứ thế trước khi mặt trời lặn, ba gian nhà gỗ đơn giản còn nguyên vỏ cây đã được dựng xong.
Vân Lang đá thử, tuy trông thô sơ, nhưng chắc chắn.
Hoắc Khứ Bệnh thì có sự cảm khái khá xoay đi xoay lại cái que sắt đen xì trong tay: “ Thứ gọi là đinh này của ngươi hay đấy, chẳng cần phải làm mộng với chốt gì cả, giúp xây nhà càng nhanh, hơn nữa dễ dàng, như thế này ai cũng làm được, không cần kỹ thuật gì hết, chỉ cần sức khỏe là được. Không ngờ hôm nay đi một chuyến biết thêm một bí kỹ độc môn của ngươi, về sau ta dùng nó được chứ?”
“ Đừng nó câu ngu ngốc ấy, đồ của ta, ngươi đều có thể dùng.” Vân Lang hào phóng nói:
Hoắc Khứ Bệnh vỗ giáp ngực: “ Được, vậy sau này chỉ cần là thứ của ta, ngươi đều có thể lấy.”
Vân Lang híp mắt cười, thấy mình lại làm một vụ mua bán có lãi rồi.
Đám gia phó của nhà Trường Bình thì rất thích các loại công cụ của Vân gia, nhất là rìu và các loại cưa, loại có thể dùng hai người, loại một người cũng dùng được. Thậm chí còn kệ cả giờ cơm, tranh thủ lúc trời còn tia sáng, dọn một khoảng trống trước nhà, bàn ghế cứ vậy xuất hiện, rồi cả hàng rào cũng vây quanh nhà.
Bọn họ nhân lúc có ánh trăng, mang cát bên sông tới trải một lớp lên mặt đất, vung búa nện đều, canh hai thôi, một tiểu viện tử cổ kính xuất hiện trước mắt Vân Lang.
Hoắc Khứ Bệnh kiêu ngạo vỗ khung cửa vừa dựng lên: “ Đây là pháp môn dựng doanh trại trong quân đấy.”
Vân Lang phải gật đầu thèm thuồng, nếu trong tay mình có những người này, trang viên của mình chẳng mấy chốc mà xây xong.