Hoắc Khứ Bệnh ngay trước mặt Tiểu Trùng, Sửu Dung mà chẳng có tí xấu hổ nào, cứ vậy cởi trần chuồng nhảy vào thùng gỗ, rồi lao ra còn nhanh hơn cả nhảy vào, hét nóng ầm ĩ.
“ Nóng mới hiệu quả.” Vân Lang bất lương nói một câu rồi đi lên lầu hai tìm Trác Cơ, đây không phải lúc lúng túng vì câu nói của nàng khi nãy, thúc giục: “ Đại tiểu thư, nàng mau về xưởng luyện sắt, nếu trong nhà có người bị sốt co giật thì phải cách ly, nếu có thể thì dẫn toàn bộ người rời khỏi Dương Lăng. Trác thị hẳn có sơn trang biệt việt khác ngoài thành đúng không, tới đó đi, ta cảm giác nơi này sắp phát dịch bệnh rồi, không an toàn nữa.”
Trác Cơ bị hai chữ dịch bệnh làm khiếp sợ, thứ này khác gì bùa đòi mạng của diêm la, không phân quý tộc, nô dịch, chỉ cần dính phải là chết.
Thấy nàng chuẩn bị ôm đồ đi, Vân Lang nhớ ra nắm tay kéo lại:” Khoan, về rồi nhớ hạ lệnh, không cho phép uống nước lã, phải đun sôi lên mới được uống, nếu có người bị kiết lỵ, sốt cao mà chết, phải đốt cháy xác thành tro, nhớ kỹ chưa?”
Trác Cơ gật đầu, mặt trắng bệch, xưa nay không ai biết dịch bệnh từ đâu ra, chưa biết Vân Lang nói có đúng hay không, ít nhất có biện pháp.
Vân Lang chạy xuống nhà gọi hết mọi người lại:” Nữ tới bếp, đun nước sôi, cho thêm dấm, chi thủy, tắm thật sạch sẽ cho ta, quần áo hiện đang mặc đốt cả đi. Tiểu Trùng, ngươi còn dám gặp củ cải sống nữa, ta đánh gãy chân.”
Hoắc Khứ Bệnh vốn chẳng thèm để ý, đang đợi nước nguội, nghe Vân Lang ở ngoài ra lệnh cũng rùng mình trèo vào thùng, mặc dù nóng rát da, nhưng hắn cắn răng chịu, vùi hẳn đầu xuống nước.
Với điều kiện vệ sinh dịch tễ ở đời sau mà mỗi lần thiên tai TV đều ra rả truyền bá cách phòng chống dịch bệnh, sau đó có nhân viên phòng dịch mặc chiếc áo trắng bịt kín mặt phun thuốc khắp thế giới nữa là cái thời đại người ta đại tiểu tiện bừa bãi, vô tư hấp thu linh khí trời đất thế này.
Vân gia ít thiếu nhất là bếp lò với đủ các loại nồi lớn bé, vì Vân Lang thích làm cái nọ thử cái kia, bây giờ mang ra đun nước hết, chẳng mấy chốc khói bốc mù mịt, mọi người chia nhau tắm rửa.
Vân Lang không cho Hoắc Khứ Bệnh dùng nước lã rửa lại người, khôi giáp của hắn bị ném vào thùng đun, thay y phục của Vân Lang, sau đó cả hai kệ toàn thân bốc mùi chua lè, ngồi dưới mái hiên uống trà ăn bánh.
“ Vân Lang, đừng trách ta, ta biết cữu mẫu làm khó ngươi, nhưng ta không có cách nào hết ... Ngươi biết, trong nhà ta ...” Hoắc Khứ Bệnh áy náy nói, thân phận hắn nghe thì cao quý, kỳ thực chẳng có chút địa vị nào:
Vân Lang sao không hiểu điều ấy, vỗ vai hắn:” Không cần nói nữa, ta hiểu, mau mau về đi, dùng cách ta nói bảo hầu phủ đề phòng.”
Hoắc Khứ Bệnh cũng vỗ vai Vân Lang, sau đó trèo tường về phủ Trường Bình hầu.
Lấy đức báo oán không phải là bản tính của Vân Lang, nhưng mà thứ dịch bệnh này quá kinh khủng, một khi bùng phát là chết vô số.
Y không lạ gì cách phòng dịch bệnh của người xưa, đó là một thôn dịch bệnh thì phong tỏa cả thôn, một trấn dịch bệnh thì phong tỏa cả trấn, một thành dịch bệnh thì phong tỏa cả thành ... Chỉ cho vào, không cho ra, đến khi dịch bệnh chấm dứt, hoặc người trong đó chết hết mới thôi ...
Nơi này không ở được nữa rồi.
“ Dọn đồ mau lên, ngày mai chúng ta rời thành, tới Thượng Lâm Uyển.” Vân Lang không yên tâm, lúc này ở nơi càng đông người càng nguy cơ cao:
“ Tiểu lang, ở đó không có nhà, chúng ta ở đâu?”
“ Trong rừng có gian nhà gỗ có thể ở tạm, dù có dã thú cũng không đáng sợ bằng dịch bệnh.”
Lương Ông rối rít chạy đi chuẩn bị ngay, nhà có tiền làm gì cũng dễ, chẳng mấy chốc kiếm ba cỗ xe ngựa, cả nhà bận rộn chất hành lý lên xe.
Đến chập tối Trác Cơ mệt mỏi quay lại, người ta cũng toàn múi dấm, thấy đồ đạc chất cao trên xe, đi vào nhà hỏi Vân Lang đang gói ghém bút mực: “ Các ngươi định đi đâu?”
Vân Lang đang gói tay nải cuối cùng:” Rời thành tránh dịch, tới Thượng Lâm Uyển, ngươi vắng người thì khả năng dịch bệnh phát tác ít, nơi nhiều người thì càng dễ có dịch.”
Trác Cơ giọng đầy lo lắng: “ Đó là nơi hoang dã, làm sao sống được, các ngươi tới Chung Nam sơn với ta.”
Vân Lang ôm khẽ Trác Cơ nói chân thành: “ Cám ơn nàng, nàng là người thứ hai thực sự quan tâm tới ta, tình cảm này ta nhớ rồi.”
“ Ngươi làm cái gì?” Trác Cơ bị bất ngờ, đợi khi Vân Lang buông tay mình ra rồi mới kịp phản ứng, mặt đỏ lựng trừng mắt lên, nàng không giận, vì nàng nhận ra Vân Lang chỉ muốn biểu đạt sự cảm kích, không phải khinh bạc mình:” Đừng quên chỗ ta có lương thực, nếu ngươi cần cứ tới.”
Vân Lang mỉm cười:” Sau này nếu gặp chuyện không giải quyết được tới tìm ta hỏi kế, ta giảm giá cho.”
Trác Cơ lườm y một cái, nhớ trước kia ở Vị Thủy, Vân Lang cũng nói lời này, khi đó nàng còn thấy mình ban ơn cho Vân Lang, vậy mà không bao lâu tình thế thay đổi: “ Được, đợi trang viên ngươi xây xong, ta sẽ tới chúc mừng.”
“ Nàng cùng mau đi đi, bất kể trong thành có dịch bệnh hay không không thì cũng tới chỗ vắng người cho an toàn, chỉ cần người còn là còn tất cả.”
…
Sáng hôm sau trời vừa hửng sáng Vân Lang đã lên đường, cái thành Dương Lăng trong mắt y vốn đã tồi tàn, lúc này tình hình càng tệ, rác rưởi khắp nơi chẳng ai dọn, nhiều chỗ vẫn còn ngập nước, người trên đường đông hơn, nhưng chẳng phải là tấp nập, ai nấy mặt mày không bần thân thì cũng lo âu. Vân Lang không tâm trạng nào để ý, chỉ muốn mau mau rời khỏi nơi này.
Rất may được Hoắc Khứ Bệnh đích thân mặc quân phục đi hộ tống, Vân Lang kéo ba cái xe ngựa lớn ra khỏi thành, không bị thành vệ làm khó, cũng không bị kiểm tra gì cả.
“ Ngươi thực sự không cần ta phái phó dịch bảo vệ à? Một mình ngươi không bảo vệ được bọn họ đâu.” Hoắc Khứ Bệnh không yên tâm.
“ Chỉ cần vào rừng là được, vì ta có lương thực.” Vân Lang tự tin nói:
Hoắc Khứ Bệnh bực mình: “ Ngươi nói ngược đấy à? Vì ngươi có lương thực mới gọi tặc tới.”
Vân Lang nhe răng cười: “ Yên tâm, ta sẽ dùng tình yêu cảm hóa bọn họ.”
Hoắc Khứ Bệnh thở phì phì, hắn rất muốn chửi người.
“ Nơi này trời có biển rộng, muốn chửi thì ngươi cứ chửi đi, dù chửi cả cữu mẫu ngươi ta cũng vờ như không nghe thấy.”
Hoắc Khứ Bệnh thở dài: “ Ta biết ngươi ấm ức, không phục, nhưng ngươi nên biết không phải ai cũng dùng thủ đoạn mềm dẻo như cữu mẫu ta, cữu mẫu ta tiếc tài ngươi, nên ngươi mới có cơ hội phản kháng, nếu người khác, tới dí đao vào cổ, lấy trắng của ngươi, xong việc giết phắt đi, ngươi làm gì được?”
Vân Lang im lặng, y cũng hiểu đây là thời đại của cường quyền, Trường Bình quả thực đã nương tay với y rất nhiều, chẳng qua mình quen cách làm việc ở đời sau cho nên không chấp nhận được thôi.
“ Bàng Quang hầu nhìn thì hiền hòa, kỳ thực là người lòng dạ hẹp hòi, dã tâm lại lớn, ông ta bỏ tôn nghiêm hoàng thất, mặc áo cũ, đi giày cổ làm Cự Tử Mặc gia, lấy danh tiếng Mặc gia mua chuộc lòng người, tâm cơ thâm trầm, ngươi nên cẩn thận.” Hoắc Khứ Bệnh lại dặn:
Vân Lang chỉnh lý dây cương cho con ngựa du xuân:” Xem ra hoàng gia không yên hả?”
Hoắc Khứ Bệnh nhìn quanh rồi nói nhỏ:” Bốn mươi mấy phiên vương, hơn hai trăm công chúa đấu đá nhau, người tốt không sống lâu.”
“ Cho nên ta mới chọn Thượng Lâm Uyển làm nhà, vừa tránh xa được chuyện tranh chấp hoàng gia, lại vẫn được hoàng gia bảo vệ.” Vân Lang bóp vai Hoắc Khứ Bệnh: “ Cả ngươi cũng phải cẩn thận, đừng để chẳng lấy được thứ mình cần lại cược cả mạng mình vào.”