Vân Lang kỳ thực rất khâm phục Mặc gia, thời bấy giờ bách gia tranh tiếng, tư tưởng các nhà không huyền hoặc âm dương ngũ hành thì cũng thần thần thánh thánh, trong khi Mặc gia đề cao khoa học kỹ thuật, bài trừ mê tin dị đoan, quả thực rất tiến bộ, nhưng chưa đủ thoát khỏi sự đào thải của lịch sử.
Huống hồ mấy thứ đó quá xa vời với y, bây giờ y là quỷ nghèo, có ba nghìn mẫu đất mà không có năng lực xây nhà, Lưu Dĩnh thì lại có tiền.
Đồ đã hiến lên hoàng đế, phát mình thuộc về ai thì y không quan tâm, trao đổi lợi ích tốt hơn là bố thí ban ơn, nhất là Trường Bình, nàng ta không chỉ bố thí, mà là uy hiếp, khống chế.
Một người quen tư tưởng tự do đời sau làm sao có thể chịu để người khác chơi đùa trong lòng bàn tay, sai khiến như nô lệ? Nếu thế y có khác gì đám thổ dân Đại Hán.
Rõ ràng mình tiến hóa hơn hai nghìn năm, nếu sống như Lương Ông, không bằng chết cho rồi.
Trác Cơ tuy cùng Hàn Trạch soạn nhạc, khóe mắt không lúc nào ngừng quan sát hai người kia, thấy y tỏ vẻ hiền lành vô hại là biết ngay có người sắp bị hại.
“ Nói như thế Vân lang quan ngươi sẽ để thủy xa lẫn thủy ma đều sẽ do người Mặc gia tự tay làm?” Thái độ Vân Lang tốt ngoài dự liệu, Lưu Dĩnh hài lòng lắm:
“ Đúng thế, tiểu tử đưa ra bản vẽ, các vị dựa vào đó làm, làm xong có thể mang bản vẽ đi, tiểu tử sẽ nói với thế nhân, hai thứ này được gợi mở từ thuật cơ quan của Mặc gia mà làm ra.” Vân Lang chắp tay giọng hết sức chân thành, lý do hợp tình hợp lý:
“ Ngươi có thiên phú, muốn gia nhập Mặc gia ta không, thuật cơ quan Mặc gia vô song thiên hạ, đợi khi lão phu bách niên, với tài trí của ngươi, thành Cự Tử không khó.”
Vân Lang rất muốn chửi lão ta, cái lời hứa không đáng tiền này là thủ đoạn lừa gạt thấp kém nhất thế giới, đem đi lừa người trẻ tuổi đúng là đánh đâu thắng đó, chỉ là thẳng thừng từ chối không tiện, chỉ mỉm cười im lặng.
Lưu Dĩnh sao không phát hiện Trác Cơ thi thoảng đưa mắt sang bên này, thở dài: “ Người trẻ tuổi bây giờ chẳng còn biết tới kiêm ái thế nhân nữa, suốt ngày chỉ hưởng thụ thuần tửu mỹ phụ thôi.”
Vân Lang thẹn thùng chắp tay, cười với Trác Cơ: “ Tiểu tử hoang đường đã quen, làm trưởng bối chê cười.”
Trác Cơ hơi đỏ mặt, lúc này không tiện nói gì.
“ Không sao!” Lưu Dĩnh rộng lượng xua tay, hôm nay ông ta có được thứ mình cần, tất nhiên thỏa mãn, còn về phần dụ dỗ được Vân Lang hay không chẳng ảnh hưởng tới đại cục:
Mặc gia đã yên lặng quá lâu, một buổi diễn thuyến của Đổng Trọng Thư ở Vị Ương cung đã khiến Lưu Dĩnh nhìn thấy ngày tàn của Mặc gia.
Mặc gia chủ trương kiêm ái, phi công, không một vị hoàng đế nào thích hết.
Ông ta luôn muốn mang tới cho hoàng đế một hình tượng Mặc gia mới, sau khi đạt thành hiệp nghị với Vân Lang thì không ngồi yên được nữa, vội vàng cáo từ đi triệu tập nhân thủ, muốn nhanh chóng hoàn thành hai thứ kia triển khai cho thiên hạ thấy.
Hàn Trạch cũng quyến luyến đi theo, còn hẹn Trác Cơ lần khác tiếp tục hoàn thiện khúc nhạc.
Khách khứa đi cả, Trác Cơ ngồi xuống sau đàn, tay đưa như múa, không ngờ cả khúc nhạc trọn vẹn đã được nàng hoàn thành, chỉ là đàn xong mà tay không rời dây đàn, vẫn có chút không cam lòng:” Đáng tiếc.”
Rồi đưa mắt nhìn Vân Lang đầy mong đợi.
Vân Lang lắc đầu, câu cuối có đánh đánh chết y cũng không dám đọc ra, nếu miễn cưỡng bổ xung vài câu hoàn thành thì làm hỏng toàn bộ phần trên đó.
Trác Cơ biết chuyện này không miễn cưỡng được, nếu không hỏng bài ca, chuyển chủ đề:” Nay ngươi đã kiếm được kim chủ cho mình rồi, hẳn là nóng lòng đi xây trang viên, ngươi còn thiếu bao nhiêu lương thực, Trác thị ở trang viên Chung Nam sơn còn có chút lương thực tích trữ.”
Vân Lang hơi bất ngờ, đứng thẳng người trang trọng chắp tay:” Không biết bao nhiêu mới đủ, Vân Lang này nếu thiếu sẽ tới mượn Đại tiểu thư, sau khi trang viên xây xong còn cần lương thực chiêu nạp dã nhân, đợi trang viên có sản xuất rồi, sẽ trả lại gấp bội.”
Trác Cơ ngây ra nhìn thiếu niên trước mắt rất lâu, ánh mắt biến đổi liên hồi, ảm đạm nói:” Sao ngươi không sinh sớm vài năm.”
Nói xong ôm đàn nhấc váy lặng lẽ đi lên lầu, để lại cho Vân Lang bóng lưng điễm lệ.
Vân Lang ngơ ngơ ngác ngác một hồi mới từ từ đưa hai cánh tay lên nhìn, trắng trẻo như tay nữ nhân, cũng hết sức trẻ trung, thi thoảng y quên mất, bây giờ mình là thiếu niên mười mấy tuổi, so với nàng, có lẽ ít hơn bảy tám tuổi.
Đột nhiên thấy có thêm một bàn tay nữa, hai tay mình đang ở đây, vậy đâu ra.
“ Á ...” Sửu Dung phát ra tiếng thét như lợn bị chọc tiết:” Tiểu lang, đau quá!”
“ Ai bảo ngươi lén lút thò tay lấy tiền của ta, đáng đời.” Vân Lang hừ một tiếng, nha đầu này thật vô pháp vô thiên, không ngờ lợi dụng lúc y ngây ra mà trộm tiền:
Sửu Dung mếu miệng xoa tay:” Hôm nay tỳ tử lên phố nhìn thấy một thếp lụa xanh, bán lại rẻ, mà rất thích hợp làm y phục cho tiểu lang, nhưng không đủ tiền, vốn định làm tiểu lang bất ngờ.”
Chữa trị được vết thương của Sửu Dung chỉ có tiền, đền bù tâm linh tổn thương của Sửu Dung cũng chỉ có tiền.
Nói tóm lại khi một mẩu vàng nhỏ đặt vào tay, nha đầu đó hớn hở nắm chặt lại, rồi hớn hở chạy đi khoe Tiểu Trùng. Làm tỳ nữ cho người ta thì sớm quen bị đánh đập cấu véo rồi, chút thương tích đó đâu đáng gì, Sửu Dung chỉ làm nũng thôi, so với lúc mới gặp y không dám nói năng gì, chẳng khác gì người câm là tiến bộ rất lớn, bởi thế Vân Lang dung túng nàng.
Lương Ông dậm chân:” Tiểu lang, bằng đó vàng mua được hai thếp lụa đấy.”
Vân Lang vui vẻ khoát tay:” Hôm nay ta tìm được một vị đại kim chủ giúp chúng ta xây dựng trang viên rồi, không lo nữa. Tối nay kiếm một con dê, chúng ta nấu canh thịt dê ăn.”
“ Vâng.” Lương Ông mừng rỡ không thôi, lòng kiêu ngạo cực, bây giờ khắp Dương Lăng u sầu ảm đạm, chỉ có nhà mình vui vẻ, lại còn sắp xây nhà lớn rồi, bản lĩnh cỡ nào mới làm được chứ:
Chiều hôm đó Hoắc Khứ Bệnh tới.
Tên này khi lết đến cửa Vân gia thì sắp chết tới nơi rồi, áo choàng đỏ rực toàn là bùn, khải giáp cũng toàn bùn, ngay cả cái mặt hắn cũng có bùn, còn là bùn khô, lên tiếng một cái bùn trên mặt rơi lả tả.
Tiểu Trùng chẳng đợi chủ nhân ra lệnh đã nhanh nhẹn chạy đi đun nướng nóng, tên này nằm vật xuống dưới mái hiên uống cả ấm trà đầy mới kể chuyện thời gian qua.
Trang tử của Trường Bình hầu ở Lam Điền gặp họa, là họa lớn, một trận lũ quét trên núi mang theo bùn đất đá lớn ầm ầm cuốn tới, hủy hoại toàn bộ trang tử.
Nghe qua thấy hả hê lắm, nhưng những lời đau đớn của Hoắc Khứ Bệnh khiến Vân Lang không đành lòng, Trường Bình hầu thực ấp ba trăm hộ, qua trận lũ này chỉ còn chưa tới một trăm hộ.
“ Thê thảm vô cùng, thi thể vẫn còn ngập trong bùn chưa dọn hết, lại gặp nắng lên, mùi thối truyền tới mười dặm, phải nhanh chóng chôn lấp, nếu không xảy ra ôn dịch thì phải giết hết toàn bộ. Cữu mẫu nhân từ, không đành lòng làm thế, hạ lệnh toàn bộ người trong phủ tham gia cứu viện, bận rộn nửa tháng mới hoàn tất, tuy ra tay nhanh nhưng vẫn có vài phó dịch mắc thổ tả không về được.”
Vân Lang khịt khịt mũi, lùi lại một bước, bảo Lương Ông:” Cho thêm vào bồn tắm ít dấm, nhiều vào, băm thêm ít chi thủy cho vào nước nấu, thanh trừ dịch bệnh trên người hắn.”
Hoặc Khứ Bệnh nói lớn: “ Ta không bị dịch bệnh.”
“ Không thì tốt, nhưng đề phòng vẫn hơn, lát nữa ngươi ngâm kỹ vào cho ta, ngâm toàn thân.”
“ Làm thế thì dự phòng được dịch bệnh à?”
“ Giảm bớt được thôi.”
“ Sao ngươi biết?”
Vân Lang bực mình: “ Ngươi nói nhiều thế làm gì, ta còn muốn dùng nước vôi ngâm ngươi cơ, không có vôi nên phải làm thế, không chịu thì xéo về nhà.”