Khi Vân Lang sắp bị mồ hôi của mình nhấn chìm thì Trác Cơ hát tới đoạn " liệng quanh ba vòng, đậu cành nào đây?", rồi tiếc nuối dừng lại: “Không trọn bài, không thỏa.”
“ Hết rồi à?” Vân Lang tràn trể hi vọng:
“ Hết rồi, hôm qua ngươi hát tới đó, còn thê thảm hát tới ba lần, sau đó say ngất luôn ...” Trác Cơ lòng đầy tiếc nuối:
Vân Lang toàn thân thoát lực, lấy tay lau mồ hôi, thoát chết trong gang tấc: “ Đành vậy, trên đời này mười chuyện hết tám chín không được như ý, để lại chút tiếc nuối rất tốt, đôi khi không trọn vẹn là vẻ đẹp.”
Hai người đang nói chuyện thì có người gõ cửa.
Lương Ông ra mở cửa, phát hiện hai lão giả, một tóc hoa râm mặt lại như ngọc, râu ba chỏm phiêu dật trước ngực, khí thế bất phàm, chỉ là mặc quần áo cũ kỹ, đi chân đất.
Người kia mặc áo thâm, tứ chi ngắn ngủn, bụng to, đầu cái trâm thanh ngọc trông giống một đại thương cổ, không đợi Lương Ông hỏi đã ném cho một nắm tiền:” Làm phiền cao lân, chúng tôi bị tiếng ca thu hút mà tới, muốn nghe lần nữa, mong chủ nhân gia chớ trách.”
Nói xong cả cứ thế đi vào sân, lão giả nhìn thấy Trác Cơ thì bị vẻ đẹp của nàng hơi khựng người:” Thật xinh đẹp, hát lần nữa đi.”
Trác Cơ nghe thế thì mặt biến sắc, Lương Ông không dám ngăn cản chỉ đành nhìn Vân Lang đợi lệnh, Vân Lang xua tay, đi tới chắp tay: “ Xin hỏi đại danh bậc trưởng giả.”
Lão giả râu ba chỏm cười: “ Nhớ kỹ nhé, vị này là Đại nhạc lệnh Hàn Trạch chấp chưởng nhạc phủ của Đại Hán ta, thường xuyên xuất hiện ở bệ hạ, ngươi là một Vũ Lâm lang nhỏ bé chưa trêu vào được, mau mau dâng rượu lên, diệu âm như thế không thể thiếu rượu.”
Hàn Trạch cười phá lên: “ Bàng Quang hầu Lưu Dĩnh đại danh đỉnh đỉnh, tử tôn Văn đế, huyết mạch Đậu hậu mà cũng dùng cái chức quan Đại nhạc lệnh nho nhỏ của lão phu uy hiếp trẻ con à?”
Nghe người này là Bàng Quang hầu Lưu Dĩnh, Trác Cơ vốn đang tức giận vội chuyển sang khuôn mặt tươi cười, đi xuống lầu, nhéo hông Vân Lang vẫn đang ngây ra suy nghĩ vấn đề bàng quang, bước lên một bước uyển chuyển thi lễ:” Tiểu nữ tử vô ý ngâm một khúc tân từ, không ngờ quấy nhiễu quý nhân. Quý nhân mời vào, để tiểu nữ hát lại.”
Lưu Dĩnh thần thái với cách nói chuyện của Trác Cơ nhận ra nàng không phải ca cơ nô phó, khẽ gật đầu rồi lại nhìn Vân Lang:” Người thiếu niên tâm như gấu, gan như hổ, lấy cày Nguyên Sóc mà kiếm được ba nghìn mẫu đất ở Thượng Lâm Uyển, Hàn Trách, ông nghĩ một tán hầu như ta mà dọa nổi người ta à?”
Cách nói chuyện hành xử của hai người này đúng là Vân Lang chưa gặp bao giờ, rất không thích ứng, đành cẩn thận đáp:” Là chuyện lợi quốc lợi dân, cũng do bệ hạ nhân từ, công chúa rộng lượng, quốc đạo xương thịnh mà tiểu tử gặp may.”
Hàn Trạch gật gù:” Bàng Quang hầu xưa nay thích cái thuật cơ quan, nghiên cứu đạo này bốn mươi năm, được người thiên hạ ngưỡng mộ, ông ấy là tử tôn hoàng tộc, lại cũng là Cự Tử Mặc gia đó.”
Cự Tử Mặc gia, bốn chữ này quả thực như sấm bên tai.
Nhưng người biến sắc mặt lại là Trác Cơ, nàng nghĩ tới lai lịch của Vân Lang.
Mặc gia tới từ hạ tầng xã hội, lấy "Hưng cái lợi thiên hạ, trừ cái hại thiên hạ" làm mục đích, bọn họ mặc áo rách, đi giày cỏ hoặc đi đất, ngày đêm không nghỉ, lấy khổ cực của mình làm niềm vui, Mặc gia có thể "lên núi đao, không quay đầu".
Trác Cơ rất sợ Vân Lang là người Mặc gia, bí thuật Mặc gia không truyền ra ngoài, một khi tiết lộ sẽ bị Cự Tử truy sát.
Bình Tẩu từng suy đoán Vân Lang là người Mặc gia, nhưng vì Vân Lang tính ăn uống mà bỏ ý nghĩ đó, giờ Cự Tử của người ta tới nơi, nàng mới nhớ Vân Lang nói mình bị đuổi khỏi sư môn, người run lên.
“ Mạnh Tử nói, thuyết thiên hạ, không thuộc Dương cũng thuộc Mặc, (nói tới thuyết bạt nhất mao nhi lợi thiên hạ bất vi dã của Dương Chu và chủ trương "kiêm ái" của Mặc Tử), Vân lang quan, ngươi tới từ sư môn nào?” Lưu Dĩnh ngồi xuống bồ đoàn, mắt nhìn thẳng Vân Lang:
Vân Lang càng rõ Mặc gia hơn Trác Cơ, hay nói chính xác biết tương lai sau này của họ, một người hoàng tộc lại theo tư tưởng "kiêm ái", không tầm thường:” Cự Tử nếu đã bị giọng ca của Đại nữ Trác thị dẫn tới, sau không uống ngụm nước, nghe tân từ?”
Lưu Dĩnh đặt hai bàn tay lên bàn, gật đầu, giọng có chút buồn bã:” Đường đột rồi.”
“ Trưởng giả xin chờ, Vân gia có thứ nước canh mới lạ dâng lên, cho Vân Lang đi chuẩn bị.”
Vân Lang đi vào bếp, Trác Cơ chưa hết khiếp sợ đi theo, vừa mới khuất khỏi tầm nhìn hai người kia, kéo ông tay áo Vân Lang:” Đừng nói với ta, ngươi chính là môn đồ bị đuổi của Mặc gia.”
“ Khi con cháu hoàng tộc thành Cự Tử Mặc gia thì cơ bản là Mặc gia coi như hết rồi, bọn họ đã từ bỏ tín ngưỡng, đừng sợ bọn họ.”
“ Nói đi, có phải không?” Hiện nay xưởng luyện sắt của nàng đang dùng phương pháp luyện thép của Vân Lang, nếu nó xuất phát từ Mặc gia, bọn họ sẽ tìm mọi cách để truy hồi, lúc đó nàng không dám nghĩ tới hậu quả, vì những người này hành xử không theo phép tắc thế giới mà theo quy củ riêng.
Vân Lang thuần thục bé nát trà cho vào bát nghiền ra, lấy mấy cái bánh đạu xanh và bánh gạo cho vào khay, đưa khay Trác Cơ:” Yên tâm, ta không dính dáng gì tới họ.”
Trác Cơ chưa tin hẳn:” Thật chứ?”
Vân Lang kiêu ngạo đáp:” Tất nhiên là thật, nơi ta tới còn cao cấp hơn họ nhiều.”
Trác Cơ chưa nghe tới cái từ cao cấp này, nhưng đoán được hàm ý của nó, từ thái độ ngạo mạn của Vân Lang thì hẳn là thật rồi. Chỉ cần Vân Lang không phải người Mặc gia, bất kể hai người kia thân phận tôn quý ra sao cũng chỉ là hai vị khách.
Đợi Trác Cơ bê bánh đi, Vân Lang ghé qua khe cửa nhìn hai người kia, y tin vị đại nhạc lệnh kia tới vì tiếng ca của Trác Cơ, ông ta là người mấy ngày trước cùng Vân Lang đứng nhìn cảnh thiên tai Dương Ấp.
Có điều người như vậy thường giữ lễ số, dù muốn qua cũng phái phó dịch tới nói trước một tiếng, được chủ nhân hoan nghênh mới tới, chứ ngang nhiên gõ cửa mà vào, e rằng do bị cái vị bàng quang kia xúi giục.
Nước đã sôi, đổ vào bát trà, hương thơm ngào ngạt, bất kể Hàn Trạch hay Lưu Dĩnh đều thích loại canh này, hai người không ngớt miệng khen thứ thảo mộc phương nam.
Đương nhiên Trác Cơ diễn xướng cũng vô cùng thành công, dung mạo vô song, giọng hát trong trẻo, làm người nghe ngây ngất như lạc vào tiên cảnh. Hàn Trạch cực kỳ thích bài (đoản ca), đòi lấy lựa trắng, đích thân viết lại tại chỗ.
Vân Lang liếc mắt qua, chả hiểu gì, toàn là vòng tròn to vòng tròn nhỏ, ô vuông lớn bé, như trẻ con vẽ bậy.
Trà lên hai lượt Hàn Trạch và Trác Cơ vui vẻ cùng dùng chung đàn, soạn nhạc cho đoản ca.
“ Thế nhân không biết tới Mặc gia là gì nữa rồi.” Lưu Dĩnh mặt mày ủ rũ, buông tiếng cảm thán, nhìn Vân Lang: “ Nghe nói gần đây Vân lang quan muốn hiến lên bệ hạ hai thứ gọi là thủy xa và thủy ma, đang tìm người chế tạo phải không?”
Bàng quang là một bộ phận rất quan trọng trên cơ thể, tất nhiên Bàng Quang hầu cũng không phải hạng tầm thường, người dám không màng tới Trường Bình công chúa, ở Đại Hán liệu có mấy.
Mục đích của Lưu Dĩnh tới đây đơn giản, nói như đời sau là ông ta mua bản quyền phát minh của thủy xa và thủy ma, muốn Vân Lang nói với người khác hai thứ đó là phát minh của Mặc gia.
Mặc gia đúng là mạt vận rồi, bọn họ từng là đại gia cơ quan, đối thủ Công Thâu gia, Vân Lang từng nghe đồn Thái Tử Đan của nước Yên kỳ thực là Cự Tử Mặc gia, thậm chí là cả Kinh Kha lẫy lừng, vậy mà bây giờ lại dùng cách này lấy lại danh tiếng.