Khi mặt trời sắp xuống núi đoàn người Hạ Hầu Tĩnh say khướt rời đông cung.
Xe ngựa lăn bánh trên đường trải đá xanh, vó ngựa lọc cọc, người đi đường vội vã né tránh, người đánh xe chính là Hạ Hầu Diễn nhi tử của ông ta.
Hai phó dịch mang cờ Hạ Hầu thị đi trước mở đường, cực kỳ bắt mắt.
Xuyên qua đường lớn ngõ nhỏ đi rất lâu xe mới dừng lại ở trước hiệu bánh nướng.
Hạ Hầu Diễn nhìn Lương Tán sớm đã đứng bên đường chờ đợi cười lạnh không nói gì, Hạ Hầu Tĩnh vén rèm lên:” Ngươi có thể về phủ rồi, thái tử đã mời ta làm thái tử tẩy mã.”
Lương Tán nghiêm mặt nói:” Tiên sinh, Thường Sơn vương vẫn chưa thành thái tử.”
Hạ Hầu Diễn khinh bỉ:” Cha ta vì thái tử tạo thế, nay bốn phương hưởng ứng, đại thế đã thành, điện hạ thành thái tử chỉ còn gập ngón tay mà tính thôi.”
“ Sư huynh nói lời ấy không ổn rồi, khi rồng nằm vực sâu nên thu lại móng vuốt chờ đợi, một khi gió lớn nổi lên mới vươn mình lên mây, lúc này sao có thể nhe nanh múa vuốt chỉ sợ thiên hạ không biết như thế?” Lương Tán chắp tay, lời này kỳ thực nói cho Hạ Hầu Tĩnh nghe:
Hạ Hầu Diễn cười lớn:” Hạng tầm nhịn hạn hẹp, mỗ không thèm quen biết.”
“ Không được sỉ nhục Lương Tán, Lương Tán nói có lý, chẳng qua là đứng dưới núi không nhìn được xa thôi.” Hạ Hầu Tĩnh mắng nhi tử xong, ôn tồn nói:” Vi sư đã đem tên ngươi báo cho thái tử, không lâu nữa quan văn tới, ngươi phải chuẩn bị trước, một khi vào đông cung, là lúc sư đồ ta thi triển hoành tài. Đón mẫu thân và muội muội ngươi khỏi Vân thị đi, môn hạ Cốc Lương sao có thể có vết bẩn.”
Nói xong ném từ trong xe ra một cái bọc nặng, thả rèm cửa xuống, lệnh cho xe ngựa lên đường.
Lương Tán ôm cái bọc nặng trịch, buông một tiếng thở dài, thấy mình phải cưới Tiểu Lan về nhà thôi, cứ tiếp tục thế này, mình và Tiểu Lan muốn gặp nhau không biết bao giờ.
Thuận tay ném cái bọc toàn bạc nét cho chưởng quầy:” Nhập sổ đi.”
Chưởng quầy cũng là tộc nhân Hạ Hầu thị, cảnh vừa rồi nhìn thấy rõ ràng:” Công tử có phải sắp đi đón thái phu nhân và đại nữ không? Tiểu lão nhi còn đi bố trí trạch viện.”
Lương Tán cân nhắc kỹ lưỡng rồi nói:” Tới tiền trang đổi ra vàng, sau đó đem vàng tới thợ làm các loại trang sức, ta đi cầu thân Tiểu Lan.”
Chưởng quầy lo lắng:” Sợ gia chủ không chịu.”
Lương Tán bình thản nói:” Tiểu Lan mà không gả cho ta thì cái bụng không dấu được nữa.”
Chưởng quầy thất kinh:” Thế này, thế này, đắc tội với gia chủ, sĩ đồ rất bất lợi.”
Lương Tán không đáp, xua tay ra hiệu chưởng quầy mau mau đi làm, chuyện này không chậm trễ được nữa.
Hạ Hầu thị nay chỉ có một mạch gia chủ phát đạt, lúc bần cục thì toàn tộc thắt lưng buộc bụng cung ứng, giờ gia chủ phất lên, Hạ Hầu Diễn lại lại luôn nói trong nhà nhiều năm thiếu hụt nghiêm trọng, nên không đem phần thưởng chia cho tộc nhân. Nếu không có bốn cái hiệu bánh này chống đỡ, trải qua một mùa thất bát năm nay, đám họ hàng khó sống qua mùa đông.
Chưa nói năm nay thu thuế bốn năm, Lương Tán còn cho bọn họ vay tiền đóng, nếu bỏ lỡ cơ hội này, đợi năm sau nhà người khác không phải lao dịch, chỉ có bọn họ phải đi thì thê thảm, bởi thế đám tộc nhân Hạ Hầu thị sớm nghe lời Lương Tán, hắn chỉ đâu đánh đó.
Nhìn chưởng quầy vội vàng thu dọn hành trang, gọi thêm hai tộc nhân nữa lên đường, Lương Tán lắc đầu, cha con Hạ Hầu Tĩnh quá ngông cuồng rồi.
Hạ Hầu Tĩnh là một vị đại nho, chỉ tiếc vì bị Đổng Trọng Thư chèn ép quá mạnh, hoài bão bao năm không thực hiện được, đến lúc cùng đường gặp cơ hội lớn như thế, không nhẫn nại được là dễ hiểu.
Nhưng tin tức Lương Tán biết và tin tức Hạ Hầu Tĩnh phán đoán ra khác nhau.
Hoàng đế không hề muốn lập thái tử, vì đại thế mà không thể không làm, phàm là kẻ ép hoàng đế làm chuyện không muốn sẽ không có kết cục tốt.
Ngày hoàng đế lập thái tử, e là ngày tàn của đám Hạ Hầu Tĩnh, những người nhảy nhót tích cực nhất, học thuyết Cốc Lương gần đây trỗi dậy, thế nào bị đám Đổng Trọng Thư báo thù đả kích, bọn họ đều đang đợi Hạ Hầu Tĩnh tự tìm đường chết ...
Những lời này không phải Lương Tán chưa nói với Hạ Hầu Tĩnh, nhưng vô ích.
................. ............... ....................
Vân Lang nhận được thư của Lương Tán thì nhíu mày, Hoắc Quang xem xong thì cười tới suýt ngất xỉu, chỉ là đột nhiên phát hiện ánh mắt sư phụ hết sức bất thiện vội vàng ngồi thẳng lên không cười nữa.
Sư phụ có vẻ rất âm trầm, không biết nghĩ gì, Vân Âm hai lần tới tìm hắn đi chơi bị sư phụ mắng đuổi ra, khiến Vân Âm ủy khuất đi mách mẹ.
Trác Cơ đùng đùng nổi giận tới tìm trượng phu, sau khi xem xong thư của Lương Tán thì im ngay, nhìn Hoắc Quang và Vân Ân khoái hoạt nắm tay nhau trượt băng trên mặt hồ, cẩn thận nói:” Thiếp thân sẽ trông coi bọn chúng.”
“ Xem ra không có quy củ không xong rồi, cái nhà này phải lập quy củ.” Vân Lang sau khi biết chuyện Lương Tán làm với khuê nữ của người ta mới hiểu quy củ quan trọng thế nào, nhìn hai đứa trẻ chơi ngoài ao sen, nghiến răng nghiến lợi:” Đợi Lương Tán về dùng gia pháp, giao Hoắc Quang dùng hình.”
Chuyện chưa kết hôn đã có thai Vân Lang chẳng để ý lắm, nếu ở đời sau thì y sẽ cười vui vẻ chúc phúc, coi như một giai thoại.
Nhưng ở thời đại này không được.
Ma chay cưới gả tự có quy củ.
Nay Lương Tán vì muốn cưới Hạ Hầu Lan mà khiến nàng có thai, suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Hạ Hầu Tĩnh tự hủ là chí sĩ đạo đức, Hạ Hậu thị tự xưng ba đời không có nam bất hiếu, nữ bất trinh, thế nên e rằng Hạ Hầu Lan sẽ gặp phải ác mộng cả đời khó quên, nàng sẽ phải đối diện với sự trừng phạt nghiêm trọng nhất của gia tộc.
Một người có thể làm việc ác, tiền đề là không được liên lụy tới người vô tội, đó là giới hạn của Vân Lang.
................ .................
Lương Tán giống mọi khi nách kẹp một cuốn sách đi vào trạch viện Hạ Hầu thị liền gặp phải Hạ Hầu Diễn như hổ điên tay cầm gậy gỗ gào rú muốn giết chết kẻ sỉ nhục Hạ Hầu thị.
Không kịp đề phòng Lương Tán bị trúng liền mấy đòn, mới đầu hắn còn nhịn né trái tránh phải nhưng đối phương vẫn không có ý nương tay, đến khi Hạ Hầu Diễn định đập vào đầu hắn mới cướp lấy gậy bé thành mấy khúc ném đi.
Hạ Hầu Tĩnh sắc mặt cực kỳ khó coi, dùng gia pháp, đánh Lương Tán mười hai roi, đây xem như gia pháp nặng nhất của Hạ Hầu thị rồi.
Lương Tán cởi áo, nhận hình phạt trước mặt toàn bộ tộc nhân Hạ Hầu thị, cắn chặt răng không kêu tiếng nào, thể hiện bộ dạng hảo hán dám làm dám chịu.
Sau khi bị đòn xong nhờ phò dịch mặc hộ áo, sau đó quỳ xuống trước mặt Hạ Hầu Tĩnh cầu thân.
“ Lão phu nghiên cứu Xuân Thu bao năm, nhìn thấu được mỗi chữ lễ, bao năm qua Hạ Hầu thị canh độc truyền gia, đặt lễ lên làm đầu, ngươi theo lão phu học chưa lâu, lão phu không quên dạy ngươi lễ pháp, vậy ngươi làm ra chuyện vô sĩ như thế?”
Lương Tán bị đánh đau không tỏ ra oán hận, giữ đúng lễ nghĩa chắp tay bẩm:” Đệ tử cũng muốn phát hồ tình chi hồ lễ (*), nhưng ngày hôm đó quá chén …”
“ Đủ rồi.” Hạ Hầu Tĩnh nổi giận quát lên ngăn không cho Lương Tán giải thích, bảo nhi tử:” Hạ Hầu thị ta vừa mới được thái tử coi trọng, nay xảy ra chuyện ô uế như thế, ảnh hưởng tới thanh danh, khiến thái tử xem nhẹ Hạ Hầu thị ta, chuyện này ngươi xử lý đi.”
(!) “Phát hồ tình chỉ hồ lễ” nghĩa là “Cho dù ái tình có phát sinh thì bên trong ái tình ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức ràng buộc giới hạn con người ta không nên đi vượt quá lằn ranh đó.”