Lưu Triệt ra hiệu Lưu Cư lui ra đứng dậy, chắp tay sau lưng rời đại điện, muốn ra ngoài tản bộ không nói không rằng.
A Kiều biết tâm tình hoàng đế lúc này rất tệ, nàng thấy đáng đời, nếu thời trẻ Lưu Triệt sinh con với nàng chứ không phải con tiện tỳ Vệ Tử Phu, làm sao có nhi tử như Lưu Cư được.
Hoàng đế tản bộ trong sân lạnh, Lam Điền ăn mặc ấm áp như quả bóng tròn nhỏ lạch bạch từ gian trong chạy ra, cười khanh khách nhào vào lòng mẫu thân.
A Kiều khẽ véo gò má mịn màng của khuê nữ, đứa bé này huyết mạch cao quý vô song, thân phận cũng độc nhất vô nhị, khiếm khuyết duy nhất là không phải nhi tử, vì thế nàng rất muốn nuôi dạy khuê nữ như nam hài tử.
Vân Lang đã hứa rồi, đợi đứa bé này 6 tuổi sẽ cho tới Vân thị học, tính thời gian thì vừa vặn Vân Lang bắc chinh trở về.
Đã là mùa đông rồi, thời gian xuất chinh tới gần, ai đi có thể không về, nàng tin Vân Lang sẽ về.
Mỗi năm tới mùa này tâm tình Vân Lang đều không tốt, cả nhà quây quần bên bàn lớn ăn bánh bao rau hẹ, chỉ có Vân Lang một mình vào Ly Sơn, trừ Đại Vương ra không cho ai đi theo.
Lưu Nhị tiễn chân gia chủ tới bìa rừng, mắt tiễn gia chủ và con hổ vào Ly Sơn, thấy Hà Sầu Hữu cũng lên núi thì mới yên tâm, lấy bầu rượu đeo bên hông, dựa vào thân cây chờ đợi.
Nhưng năm nay còn có chỗ rất khác mọi năm ... Hoàng đế cũng ở Ly Sơn.
Lưu Triệt chắp tay đứng trên đỉnh cao nhất của Ly Sơn, mặt trời đỏ rực ở sau lưng hắn, không phải dõi mắt nhìn xa mà cúi đầu nhìn Vân Lang và Đại Vương thong thả men theo bậc đá đi lên.
Đợi Vân Lang tới nơi mới nói:” Nghe nói đây là nơi Chu U vương phong hỏa hí chư hầu?”
Vân Lang nghe vậy bật cười:” Lời đồn ngoài phố phường mà thôi, bệ hạ chớ coi thật, chư hầu thiên hạ đất phong có xa có gần, sao cùng tới nơi được, càng không thể sáng đi chiều tới ... Cho tới tận bây giờ thần cũng không làm được, chư hầu Chu thiên tử sao làm được. Còn về phần Chu thiên tử đúng là kẻ vô sỉ, làm sai không nhận còn đẩy tội cho một nữ tử, thật sự quá vô sỉ.”
Lưu Triệt nghe Vân Lang bình luận kịch liệt như vậy thì ngạc nhiên:” Nếu trẫm làm sai thì sao?”
“ Nếu bệ hạ phát chính lệnh sai lầm khiến thiên hạ chấn động, bách tính khổ nạn, đầu tiên là phải trách tội thừa tướng, sau đó tới ngự sử đại phu, sau đó bệ hạ tự cảnh tỉnh, cuối cùng là sửa sai.”
Lưu Triệt cười lớn:” Thế thì thật mất mặt.”
Vân Lang cũng cười:” Đổ lên người một nữ nhân càng mất mặt hơn.”
Lưu Triệt gật gù, chuyện này thế nào hắn tự có sự lý giải riêng:” Vân khanh có cái nhìn thế nào về Thường Sơn vương?”
Đây mới là nguyên nhân thực sự Lưu Triệt gọi Vân Lang lên núi ngắm cảnh.
Vân Lang sớm đoán được là chuyện này, hôm nay Lưu Triệt đã chịu gặp Lưu Cư sau hơn một tháng:” Thần từng dạy Thường Sơn vương nông học, cho nên thấy đó là học sinh cần cù.”
“ Cần cù chứ không phải thông tuệ sao?”
Vân Lang thi lễ:” Thần cho rằng đối với một đế vương mà nói, cần cù càng quan trọng hơn thông tuệ.”
Lời này cũng chỉ Vân Lang dám nói, không phải ám chỉ bản thân mình cũng không thông tuệ, bốn bề chỉ có đất trời với một con hổ ngồi liếm lông trên tảng đá nhẵn, còn về phần quan thư ký thì có thể coi như không tồn tại, Lưu Triệt không để bụng:” Nói tiếp đi.”
“ Cương quyết độc đoán đôi khi là phong phạm, đôi khi là tai họa, một chính lệnh từ khi đề xuất tới thi hành cần thảo luận, nghiên cứu, cân nhắc, thí nghiệm. Thần cho rằng không nên cắt bớt bước nào. Sở dĩ cần như thế là để giảm thiểu sai sót ở mức độ cao nhất có thể, chặn đứng cái mầm độc đoán.”
Lưu Triệt nghiêm túc hơn hẳn:” Khanh đang chỉ trích nội đình của trẫm?”
Vân Lang chắp tay một cái:” Bệ hạ lập nội đình là vì giảm thiểu lưu trình hành chính, tăng tốc độ chính lệnh, dùng thời gian ngắn nhất nâng cao quốc lực. Song đã không còn phù hợp với tình hình hiện nay nữa, giờ thiên hạ hưng thịnh như mặt trời mới lên, thế không thể ngăn cản, lúc này yên ổn mới là quan trọng nhất.”
Lưu Triệt lắng nghe rất chăm chú nhưng không tỏ thái độ gì, rất khó đoán suy nghĩ thật của hắn, bảo quan thư ký đứng đó, thong thả đi dạo mấy bước, hỏi nhỏ:” Khanh thấy Thường Sơn vương còn có thể dạy được không?”
Vân Lang thở dài:” Đã qua thời cơ để học học thuyết của Khoa kỹ Tây Bắc rồi.”
Là một hoàng đế không được có tình cảm quá phong phú, không thể quá thiện lương, nếu không hôm nay vì ái tình vì thân tình phá hỏng quy củ, mai thì thiện lương mà mềm lòng tha cho kẻ địch thành họa sau này. Hoàng đế như thế thống lĩnh quốc độ làm gì có uy nghiêm. Nếu hành động quá thiên cảm tính, người tài vì ghét mà không dùng, tiểu nhân vì thích mà trọng dụng thì càng hỏng.
Nước mắt của Lưu Cư hôm nay, Lưu Triệt có phần đồng cảm, Lưu Cư khóc không thành vấn đề, nhưng không nên vì mấy câu an ủi không đáng tiền của A Kiều mà khóc, càng không nên khóc trước mặt A Kiều.
Nhưng Lưu Triệt không có lựa chọn khác, nếu Lưu Cưu cần có một vị sư phụ tốt có khi khắc phục được điểm yếu.
Đáng tiếc Vân Lang từ chối, Lưu Triệt thất vọng nhưng vẫn có thể tiếp nhận, vì Vân Lang nói thật, cho hắn một góc nhìn công tâm mà không ai dám nói, dù là A Kiều. Hắn có thể không hoàn toàn tiếp nhận lời Vân Lang, nhưng hắn ghi nhớ.
Một khi Hung Nô bị diệt, Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang ắt thành ba đầu não quân sự lớn nhất của Đại Hán.
Vân Lang nếu làm thái phó thái tử, có thể dự đoán sau này quyền thế khuynh đảo, nhưng y từ chối rồi, cho thấy y vẫn giữ được bản tâm, không vì quyền thế tác động. Nếu nói trước kia Vân Lang lười nhác, xong nhiệm vụ là bỏ bê chính vụ, nó thể nói là chờ thời, có thể nói quyền thế chưa đủ hấp dẫn. Lần này từ chối có thể khẳng định, y không hứng thú.
Tiếc cho Lưu Cư không có được sư phụ tốt, nhưng Lưu Triệt càng yên tâm sử dụng một thần tử như vậy.
................ ............ ..................
Lưu Cư đã đợi ngoài Vị Ương cũng rất lâu rồi, nghe cung nhân báo tin phụ hoàng tới chỗ mẫu thân hắn, hắn hồi hộp ở ngoài đợi, đợi mãi không có thêm tin gì mời, đến khi biết phụ hoàng đã đi vội vàng chạy vào đại điện, chỉ thấy mẫu hậu ngồi bần thần bàn trà, thất vọng hỏi:” Mẫu hậu, phụ hoàng vẫn chưa có lời chuẩn xác à?”
Vệ hoàng hậu ngẩng đầu lên, mỉm cười trấn an:” Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, con đừng quá sốt ruột.”
Lưu Cư vẫn không yên tâm:” Phải chăng có kẻ tiểu nhân gây khó dễ?”
“ Không có, nên nhớ độc đoán là bản sắc của phụ hoàng con, không ai tác động được.”
Lưu Cư nắm chặt tay:” Hôm nay nếu vẫn không thể xác nhận, hài nhi đành phải về đất phong, một khi hài nhi rời kinh kỳ, biến số càng nhiều.”
Vệ hoàng hậu tuy cách xa vẫn ngửi thấy hơi rượu, cau mày nói:” Hôm nay sao lại uống nhiều như thế?”
“ Có sáu vị đại nho tới quy thuận, hài nhi tất nhiên phải tận tình chiêu đãi.” Lưu Cư trả lời có phần kiêu ngạo:
“ Có phải đám người Hạ Hầu Tĩnh không?” Vệ hoàng hậu thấy nhi tử gật đầu, khẽ mắng:” Không được có lần sau.”
Lưu Cư kinh ngạc:” Ngày mai có cự cổ tây nam tới ...”
Vệ hoàng hậu thình lình vỗ bàn:” Con còn chưa thành thái tử đâu, mẫu hậu hỏi con, trừ Hạ Hầu Tĩnh ra, có gia chủ nào tới đầu kháo con không?”
Lưu Cư lắc đầu.
“ Địch Sơn đâu rồi?” Vệ hoàng hậu chỉ biết thở dài, dù sao không thể suốt ngày ở bên cạnh chỉ dẫn Lưu Cư từng bước, chỉ biết trông vào vị tiên sinh thành thật đó:
“ Địch tiên sinh đã về đất Lỗ bái phỏng Sử thị.”
“ Trường An có tin đòn con sắp cưới đại nữ Sử thị, chuyện này là thật sao?”
Lưu Cư mỉm cười:” Chuyện này hài nhi đã bẩm báo phụ hoàng, phụ hoàng không phản đối.”
Vệ hoàng hậu khẽ thở hắt ra một hơi:” Nhưng cũng không đồng ý.”
“ Chỉ cần cưới đại nữ Sử thị, đại nho đất Lỗ sẽ hoàn toàn trong tay hài nhi rồi.” Lưu Cư cực kỳ tự tin:
Vệ hoàng hậu ho mấy tiếng, dùng khăn tay che miệng:” Vân thị đại nữ thì sao?”
“ Thân phận bất chính, sao có tư khách làm thái tử phi.”
Vệ hoàng hậu cực kỳ mệt mỏi, chợt có chút lý giải vì sao Vân Lang không muốn làm sư phụ của nhi tử mình, không muốn nói thêm nữa:” Đi đi, về đông cung đi, nhớ, nay tuy con ở đông cung, nhưng chưa phải là thái tử.”
“ Hài nhi nhớ, mong mẫu hậu nói tốt với phụ hoàng để hài nhi sớm thành thái tử chân chính.”
Vệ hoàng hậu xua tay lần nữa, Lưu Cư cáo lui rất gấp, hôm nay ở phủ của hắn hào khách như mây, không thể chậm trễ.
Lưu Cư đi lâu rồi, Vệ hoàng hậu ngồi đó không nói không rằng, ho mấy lần, tới khi xe lòng bàn tay ra có vết máu, Lưu Cư quên mất rồi, năm xưa nàng là ca cơ ti tiện, lúc mang thái hắn thậm chí chưa có danh phận gì, câu nói của Lưu Cư, người đau nhất là nàng ...