“ Nói vậy là giờ Lưu Cư dám một mình tới Trường Môn Cung rồi à?” A Kiều nằm trên giường mềm, nhìn móng chân mình, nàng đang nghiên cứu xem sơn móng chân màu gì:
“ Vâng ạ, xem ra chuyến đi tây nam khiến lá gan của hắn lớn lên nhiều rồi.”
A Kiều lười nhác nói:” Nói cho cùng thì vẫn là huyết mạch của bệ hạ mà, nếu không có chút đảm lượng, đừng nói bệ hạ, ta sẽ ra tay giết chết hắn, khỏi làm mất mặt bệ hạ.”
Đại Trường Thu đột nhiên nói:” Quý nhân nói chí lý, cha anh hùng con cũng hảo hán mà.”
Bao năm được Đại Trường Thu hầu hạ, A Kiều chỉ tích tắc đưa ra phản ứng:” Cốt nhục Lưu thị rốt cuộc có chút khí phách, năm xưa thằng bé đó thấy bản cung trốn như trốn rắn rết, giờ một mình dám vào Trường Môn cung, có thể thấy thay đổi không ít, giang sơn vạn năm của Đại Hán có chỗ dựa rồi.”
“ Khí phách cái gì, chỉ là thằng nhãi miệng còn hơi sữa, ở tây nam làm xằng làm bậy, ỷ vào sủng ái của trưởng bối mà vô pháp vô thiên, lần này không cho nó chút giáo huấn, nó không biết trời cao đất dày nữa.” Lưu Triệt sải bước từ ngoài vào, vừa đi vừa nói rất bất bình:
A Kiều vờ như mới biết hoàng đế tới, đứng lên thi lễ:” Dù bệ hạ không thích, dù sao đứa bé này cũng khổ chiến ở tây nam, giờ về rồi cần gặp mặt vỗ về một phen, nếu không phiền toái lắm, các đại thần đang nhìn vào sẽ thấy bất an.”
Lưu Triệt bực bội xua tay:” Chuyện tây nam tra rõ rồi, mới đầu cho dù che dấu trẫm phát tài, thủ đoạn cũng cao minh, tài vụ có ra có vào, có xuất sứ đàng hoàng, nhìn qua có vẻ không sơ hở gì. Nếu chuyện cứ tiếp tục như vậy, trẫm sẽ rất cao hứng, đợi nó về triều chí ít có hồng lư tự nghênh tiếp. Về phần tham ô, trẫm không hỏi một câu, còn vui mừng nhi tử của trẫm biết làm việc rồi.”
“ Nhưng lòng tham của nó không biết đủ, lòng tham lớn tới mức ngay cả Hoắc Quang cũng không có cách nào cân đối sổ sách che đậy cho nó nữa. Khi ấy chiến thắng ở ngay trước mắt, công lao tới tay mà Vân Lang liên tiếp gửi thư gọi Hoắc Quang về, đây là cảnh cáo quá rõ ràng. Chuyện tới mức đó mà nó vẫn u mê không nhận ra, càng lúc càng quá đáng còn nghĩ rằng trẫm không biết gì, dương dương đắc ý tiếp tục ra sức vơ vét, vô tri tới độ đó làm sao trẫm không thất vọng cho được.”
Lưu Cư cầu kiến hoàng đế bốn lần, vừa vặn Hoắc Quang cũng gặp hoàng đế bốn lần, lần nào cũng đưa ra kiến nghị mới khiến hoàng đế vô cùng tán đồng, so sánh hai đằng khiến Lưu Triệt càng thêm thất vọng về Lưu Cư.
Nói theo ngôn ngữ đời sau thì Hoắc Quang đúng là tiêu chuẩn con nhà người ta, tuấn tú, sáng lạn, hiếu học, cầu tiến, thông minh, hiểu chuyện.
Lưu Triệt lại là người cao ngạo, hắn cho rằng con mình phải giống mình, trí tuệ, trầm ổn, lòng mang thiên hạ. Tiếc rằng Lưu Cư không đạt được tới yêu cầu này, càng tiếp xúc với Hoắc Quang, càng thất vọng về nhi tử.
Dưới tình huống đó, Lưu Triệt vốn chỉ định bỏ Lưu Cư đó một thời gian ngắn, bất tri bất giác một tháng sau khi Lưu Cư khải hoàn, hắn vẫn không hứng thú muốn gặp.
Lưu Triệt tất nhiên không bận tâm chuyện lạnh nhạt nhi tử, A Kiều thì có, hết lời khuyên can, cuối cùng cũng phẩy tay triệu kiến.
Đại Trường Thu hớn hở theo Tùy Việt từ Trường Môn cung đi ra, ông ta không ngại tăng thêm chút kho báu của Hồng Tụ thêm chút báu vật, bởi thế tranh trước Tùy Việt nói:” Điện hạ cẩn thận, cho dù A Kiều quý nhân nói đỡ không ít, bệ hạ vẫn chưa nguôi giận bao nhiêu, khi vào đó chớ chọc giận bệ hạ.”
Tùy Việt ngạc nhiên, Đại Trường Thu xưa nay đâu phải là người lắm lời, đến khi nhìn Lưu Cư nắm tay Đại Trường Thu sau đó ống tay áo bay bay bỗng trĩu xuống mới hiểu.
Đợi Lưu Cư được nội thị đưa vào trong, Đại Trường Thu xòe tay khoe năm hạt châu lớn lóng lánh, loáng qua trước mắt Tùy Việt rồi thu vào ống tay áo.
Chức vị của Tùy Việt và Đại Trường Thu tuy cùng cấp, nhưng bất kể thế nào hoạn quan thiếp thân của hoàng đế luôn là vương gia trong giới hoạn quan, vậy mà Lưu Cư dám coi thường hắn.
Bị hành động khoe khoang rất bình thường của Đại Trường Thu làm trong lòng hết sức phẫn nộ, vừa rồi hắn chỉ có hai hạt châu.
Tới địa vị của Tùy Việt, hắn không bận tâm tài vật nữa, càng để ý tới thể diện, giờ hắn thấy mình bị sỉ nhục.
Lưu Cư không hề biết rằng chỉ chớp mắt hắn đã đắc tội với hoạn quan quyền thế lớn nhất Đại Hán, hơn nữa còn vĩnh viễn không có cơ hội giải thích, vĩnh viễn không hiểu nguyên nhân do đâu.
Lưu Triệt nhìn nhi tử mình, thấy vô cùng xa lạ, đối với Hoắc Khứ Bệnh, có thể chửi mắng, đối với Tào Tương, có thể đánh đập, đánh chửi bao năm không làm hai người đó sợ chạy mất ngược lại càng thêm thân cận, giờ đối diện với nhi tử hành lễ không có chút sai sót nào, không sao thấy thân thiết được:
“ Chuyện ở tây nam đã kết thúc, đúng cũng được, sai cũng được, trẫm không truy cứu nữa. Về rồi nghỉ ngơi, tổng kết được mất, thừa tướng và trung quân phủ, tướng lĩnh bách quan đánh giá về chuyến đi này thế nào, ngươi phải xem cho kỹ. Dù có lời không hay thì cũng không được sinh oán hận, không được vì thế gây khó dễ cho họ, phải lấy đó làm tấm gương soi lại chính bản thân, hiểu chưa?”
Lưu Cư ngẩng đầu lên, thấy mặt phụ thân không có chút cảm xúc nào, vội cúi đầu xuống:” Nhi thần hiểu rồi.”
Tấu đối ngắn ngủi kết thúc, Lưu Cư cắn răng không đi, phụ hoàng nghe hắn tấu báo xong, không khen thưởng, không khích lệ, làm trong lòng hết sức ủy khuất, nghĩ tới mình ở tây nam gian khổ, ngày này làm bạn dã thú độc trùng, còn ốm một trận nguy kịch, hai mắt đỏ hoe, suýt nữa bật khóc ...
Đúng lúc này A Kiều đi tới, dùng một ngón tay nâng cằm Lưu Cư lên, nhìn chăm chú:” Đứa bé này khi sinh ra, thần thiếp chỉ thấy một lần, bao năm không gặp, không ngờ đã trưởng thành rồi.”
Lưu Triệt chưa nguôi giận:” Càng lớn càng không yên tâm được.”
“ Tài năng là thứ có thể dạy được, bệ hạ là đế vương, quan tâm thần tử có tài hay không, thần thiếp là nữ tử, chỉ quan tâm đứa bé này có phải huyết mạch của ngài không. Xem này, cái miệng với hàng mi, ôi nhìn này, ngay bộ dạng khi ủy khuất cũng giống hệt ...” A Kiều đắc ý cười lớn:
Lưu Cư lần đầu thực sự đối diện với A Kiều, phải thừa nhận so với mẫu hậu, có phong thái hoàng hậu hơn nhiều, nghĩ tới đó, quyết đoán thi lễ:” Đại mẫu kim an.”
A Kiều không cười nữa, tặc lưỡi:” Đây mới là lần đầu tiên đứa bé này thỉnh an thần thiếp.”
Lưu Triệt hừ lạnh:” Đó là lỗi của nó.”
A Kiều lắc đầu:” Không phải, nhớ năm xưa thiếp và mẫu thân nó quan hệ như thế, nó sao dám tới gặp thiếp, không phải thiếp cũng không cho Lam Điền tới gặp Vệ thị sao? Chuyện này đúng sai nói thế nào thì cũng không phải lỗi của nó.”
Một câu ấm lòng người, Lưu Cư vừa rồi ủy khuất vạn phần cảm thấy nhẹ nhõm không ít, Lưu Triệt cũng phải có chút xấu hổ.
A Kiều vỗ tay, hoạn quan gánh bảy tám cái rương đi vào, mở ra, chỉ thấy các loại gấm vóc, chế tác tinh xảo, hoa lệ vô cùng, gần như không nhìn thấy được sợi chỉ:” Nghe nói ngươi sắp đại hôn, loại gấm vóc này mẫu thân ngươi không có đâu, do 200 tượng sư Trường Môn cung dùng tơ tốt nhất, trải qua 2 năm mới dệt được mười rương, 2 rương để cho Lam Điền, số còn lại tặng ngươi.”
Lưu Cư tức thì luống cuống, thực sự không ngờ A Kiều đối xử với minh như vậy.
Lưu Triệt thấy nhi tử kém cỏi như vậy, nỗi giận vỗ bàn:” Còn không mau tạ ơn.”
Lưu Cư bấy giờ mới rối rít quỳ xuống:” Nhi thần tạ ơn đại mẫu ban thưởng.”
A Kiều mỉm cười nhận một lễ này, khẽ lau khóe mắt nói với Lưu Triệt:” Bệ hạ đừng làm khó đứa bé này nữa, đi tây nam một chuyến là cửu tử nhất sinh rồi, dù có lỗi gì cũng xem như dốc lòng vì nước.”
Lưu Cư vốn quyết không được lộ chút yếu đuối nào trước mặt A Kiều, nhưng những lời này làm mắt cay xe, ủy khuất hơn tháng qua dâng lên, không kìm được trào ra ngoài ...