Người mẹ nhất định luôn đưa thứ tốt nhất cho con mình, vì thế hai kháo sơn phụ to lớn mỗi người bế một đứa bé, đến Vân Lang cũng không dám tới gần.
Chưa phải quỷ dị nhất, mà hai thứ vũ khí giết người cực kỳ chuyên nghiệp này tỏ ra vô cùng ôn nhu, hai đứa bé nằm trong cánh lưỡng của họ ngủ rất ngon lành.
Các con đã ngủ rồi, Vân Lang ôm Tô Trĩ khó xử nhìn hai kháo sơn phụ đứng sừng sững trước giường, nhìn nhau hồi lâu, bất đắc dĩ nói:” Các ngươi có thể đi nghỉ rồi, không cần để ý tới bọn ta, tắm rửa ngủ một giấc, đi đi, suối nước nóng của Vân thị rất thoải mái, các ngươi nhất định sẽ thích.”
Kháo sơn phụ to béo như không nghe thấy, làm Tô Trĩ nằm trong lòng Vân Lang cười khúc khích, thấy sắc mặt y không tốt mới lên tiếng:” Đi đi, nghe lời phu quân ta, thống khoái tắm rửa, ngủ thật ngon, nếu không ngủ được thì đi tìm các bà tử khác đánh mạt chược.”
Hai kháo sơn phụ rất hoang mang, có điều bọn họ rất nghe lời rời phòng, bước chân rầm rập xuống lầu.
Cửa vừa đóng lại là Vân Lang không đợi được nữa rồi, từ khi Tô Trĩ mang thai hai người chưa gần gũi, hai tay nhiệt liệt xoa nắn thân thể vì sinh con trở nên đầy đặn hơn không ít của nàng, khi nàng biến thành dê non trắng bóc đợi làm thịt thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, sau đó là tiếng hét chói tai liên tiếp vang lên.
Vân Lang và Tô Trĩ cùng dừng lại buông một tiếng thở dài.
“ Kháo sơn phụ chỉ nghe lời muội thôi, muội đi xử lý đi.”
Tô Trĩ từ trong lòng Vân Lang bò dậy, tức giận đấm xuống giường một cái, mặc y phục vội vàng xuống lầu.
Phòng mạt chược trứ danh của Vân thị tan hoang, bảy tám bà tử Vân thị hung hãn lúc này như gà con co ro trong óc, kinh khủng nhìn hai tảng núi thịt.
Hai kháo sơ phụ đứng trước mặt đám bà tử, không nói không rằng, cứ thế lạnh lùng nhìn họ, đến khi Tô Trĩ xuất hiện, đám bà tử vốn không dám thở mạnh tức thì la hét:” Tế quân cứu với.”
Tô Trĩ bóp trán, nàng biết tính đám bà tử này:” Bọn họ là người mới trong nhà ta, sau này sẽ ở hậu trạch, các ngươi đừng làm mất mặt ta được không, định bắt nạt người mới à, bọn họ không phải người thường, mà là võ sĩ.”
Hoàng bà tử xưa nay thân thiết với Tô Trĩ, vội vàng lên tiếng:” Tế quân hiểu lầm rồi, bọn bà tử không bắt nạt họ, là họ tới muốn chơi mạt chược, còn ném bà tử và Lý bà tử vào góc tường chiếm chỗ.”
Tô Trĩ há mồm hết nói nổi, xua tay cho đám bà tử kia rời đi, kéo hai kháo sơn phụ ngồi xuống bên bàn mạt chược, bật cười hỏi:” Các ngươi chưa bao giờ đánh mạt chược hả?”
Một kháo sơn phụ cúi đầu đáp:” Nô tỳ đã xem, nhưng chưa đánh.”
“ Thế thì phải học, đây là trò chơi giết thời gian rất tốt, sau này các ngươi ở nhà ta cả đời, nơi này khác với hoàng cung, các ngươi phải thay đổi, nếu không sao mà sống được.” Tô Trĩ vừa nói vừa thuần thục xào bài, vì không đủ người, một mình nàng chơi hai bài:
Khi Vân Lang đợi mãi không thấy Tô Trĩ về liền ngáp ngắn ngáp dài tới phòng mạt chược, không ngờ vừa tới nơi bị Tô Trĩ kéo vào tham chiến, mạt chược vốn là trò chơi bốn người.
Vân Lang nào có ngờ là kháo sơn phụ nhiệt tình với mạt chược như thế, buổi học này kéo dài suốt cả đêm, trong quá trình đó hai người không phải không muốn đi, nhưng dưới ánh mắt cực kỳ khao khát của họ, đành phải ngồi xuống.
Có lẽ là bọn họ quá cô độc, thân phận của họ, trừ trong giới thì thực sự không ai dám tiếp cận.
Kháo sơn phụ vũ lực thì cường hãn, thân hình to lớn, đầu óc không hề chậm chạp, toàn thân trông cục mịch, tâm tư lại vô cùng tinh tế.
Dù sao ở hoàng cung không cho phép kẻ ngốc tồn tại.
Sau một đêm tận tình dạy bảo, hai kháo sơn phụ cô độc mê trò chơi này, mỗi ngày trừ hai canh giờ rèn luyện võ lực ra thì thời gian còn lại đều tiêu hao trên bàn mạt chược.
Bọn họ khi tới Vân thị trừ y phục trên người thì chỉ có một thanh đao bản rộng trông rất giống dao phay, cứ nghĩ danh tướng một đời Hàn Tín bị thứ dao này băm thành thịt nát, Vân Lang không khỏi bùi ngùi.
Người cô độc tất nhiên thích người cô độc, vì thế bạn mạt chược tốt nhất của hai kháo sơn phụ chính là hai bà nương của Cẩu Tử. Cẩu Tử nhìn hai lão bà của mình và khảo sơn phụ chơi mạt chược tưng bừng, cảm thấy đây là một cảnh rất đẹp.
Cẩu Tử rất không thích tới Trường Môn cung, nhưng Hoắc Quang phải đi nên hắn không thể không đi.
Hoắc Quang bị hoàng đế triệu kiến, Cẩu Tử đứng ngoài cửa chờ đợi, mấy năm qua hay có mỹ thiếu niên biến mất trong hoàng cung, cho nên Vân Lang không yên tâm để Hoắc Quang một mình tới chỗ hoàng để ở.
Đứng bên ngoài còn có cả Đại Trường Thu nhưng hai người coi như không hề quen biết, từ đầu tới cuối không nói với nhau lời nào.
Khi Hoắc Quang xách một cái hộp thức ăn đan bằng mây từ trong đi ra, Cẩu Tử lễ phép thi lễ, sau đó nhận lấy hộp thức ăn rời Trường Môn Cung.
Đại Trường Thu đứng nhìn theo mãi, trong lòng lại nghĩ tới chuyện khác, tin tức Tô Trĩ được thăng quan truyền đi rồi, Vân Lang quá mức sủng ái Tô Trĩ, còn Hồng Tụ ở Vân thị lại rất cô độc không có chỗ dựa, đáng thương.
Hồng Tụ không có con làm Đại Trường Thu hết sức sốt ruột, mặc dù từng ngầm hỏi nàng chuyện ân ái với Vân Lang ra sao, Hồng Tụ trả lời rất tốt, nhưng lâu như vậy mà không có con, khẳng định là không ổn.
Ông ta muốn tiếp cận vài gia thần Vân thị để làm trợ lực cho Hồng Tự, nhưng đa phần họ có thái độ giống Cẩu Tử hôm nay, rất dửng dưng, bọn họ không hề có ý ủng hộ một chủ phụ nào.
“ Làm sao lại ngẩn ra như thế?”
Một khuôn mặt thiếu niên thanh xuân rạng rỡ xuất hiện trước mặt Đại Trường Thu, ông ta vội vàng thi lễ:” Nô tài khấu kiến điện hạ.”
Lưu Cư gật đầu coi như đáp lễ:” Hôm nay phụ hoàng ta có rảnh không?”
Đại Trường Thu khôn khéo đáp:” Nếu điện hạ hỏi tới hành trình của A Kiều quý nhân thì nô tài biết, còn hành trình của bệ hạ thì điện hạ phải hỏi Tùy Việt.”
Lưu Cư đã tới đây lần thứ tư rồi mà không gặp được hoàng đế, từ khi trở về cũng chưa được triệu kiến làm hắn vô cùng hoang mang, ngẩng đầu nhìn Trường Môn cung cao lớn chỉ biết thở dài.
Đại Trường Thu thiện chí nhắc một câu:” Điện hạ cần kiên nhẫn.”
“ Lòng ta như có lửa đốt, làm sao kiên nhẫn được.” Lưu Cư nắm tay Đại Trường Thu, tức thì một viên trân châu to như trứng bồ câu luồn vào ống tay áo:
Đại Trường Thu cảm giác nhạy bén, sờ một cái biết chất lượng, cảm thấy rất thích hợp để Hồng Tụ làm bảo bối áp rương, cười nói:” Nô tài nên đi hầu hạ quý nhân chơi cờ rồi.”
Nói xong thi lễ vào đại điện.
Lưu Cư rất cao hứng, cứ tưởng Đại Trường Thu của A Kiều đáng lẽ không có thiện cảm gì với mình mới đúng, ai ngờ không phải như thế, với địa vị của Đại Trường Thu mà vẫn cam nguyện để hắn sử dụng, điều này làm Lưu Cư ngẩng đầu nhìn mặt trời ảm đạm của mùa đông cũng thấy ấm áp.
Mẫu hậu quả nhiên tài giỏi, có thể hòa hoãn với kẻ thù cũ tới mức này.
Chuyến đi tây nam nay tùy làm phụ hoàng không hài lòng, mặc dù hắn không thấy mình làm gì sai nhưng chắc chắn là mất điểm trong lòng phụ hoàng không ít. Nhìn khắp thiên hạ giờ đây A Kiều tạo thành uy hiếp với mình, mà A Kiều tuổi dần cao lại không có nhi tử, dù sau này may mắn có được đi chăng nữa thì muộn rồi. Lưu Cư tin rằng phụ hoàng hắn không còn lựa chọn nào khác, muộn nhất là năm nay vị trí thái tử của mình sẽ được xác lập thôi.
A Kiều giờ chịu hòa giải với mẫu hậu, Đại Trường Thu nghe mình sai bảo là vì không muốn đắc tội với hoàng đế tương lai.