Nghe Hoắc Quang kể lại kết quả tuần tra, Vân Lang cảm thán:” Hơn trăm phó đồng chỉ bảy người vươn lên được, mong rằng bọn họ có thể hoàn thành mộng tưởng của mình.”
Hoắc Quang không lạc quan lắm, nhỏ giọng nói:” Sư phụ, chuyện cứu chiếm tổ thước này khó lắm, cả Lương Tán cũng không chắc đầu.”
Vân Lang lắc đầu:” Không còn cách nào khác, ta muốn họ tay trắng lập nghiệp, song tình hình trong nước đã quyết định, không phải người gia tộc lớn, khó mà thực sự được trọng dụng.”
“ Không phải dưới tay bệ hạ có rất nhiều đệ tử hàn môn sao ạ?”
“ Con không thấy đệ tử hàn môn chỉ có thể làm ưng khuyển cho bệ hạ à? Bệ hạ quá tham quyền nên mới dùng họ thôi, còn dùng đệ tử thế gia, bọn họ đều có lập trường riêng, khó hoàn toàn cúi đầu nghe lệnh.” Vân Lang lấy ví dụ:” Cứ nhìn Chủ Phụ Yển, Tang Hoằng Dương là thấy, bệ hạ trọng dụng họ, nhưng không bảo vệ họ, nói chính xác chỉ lợi dụng họ, đến khi thanh danh người đó quá tệ thì giết vỗ về lòng người, giả như Trương Thang. Hay như chuyện ba huynh đệ Lý thị vừa rồi thấy rõ thái độ của bệ hạ với đệ tử hàn môn. Dù sao bệ hạ chính là thế gia lớn nhất, tuy không ưa người thế gia, song vẫn giữ gìn họ phần nào.”
“ Cho nên dưới tình huống điều kiện giáo dục không thay đổi, sĩ tộc nắm quyền kéo dài rất, rất nhiều năm, trừ khi giáo dục được phổ cập, nhưng ta không thấy có thể hoàn thành khi còn sống, cả con cũng không hi vọng gì.”
Hoắc Quang trầm mặc:” Sư phụ vì sao thất vọng về tương lai thế?”
“ Vì thực tế là vậy, Đại Hán quá nghèo, bách tính quá nghèo, con người khi nghèo chỉ để ý tới cái bụng, làm sao quan tâm thứ khác được. Vẫn là câu nói đó, cơm no áo đủ mới biết lễ nghĩa. Học vấn không phải thứ cần thiết trong cuộc sống.”
“ Bởi thế trong tương lai dự kiến, nhiệm vụ trọng yếu nhất của sư đồ ta là giải quyết vấn đề cơm áo cho bách tính. Giải quyết được vấn đề này thì tấn cả những chuyện khác đơn giản là thuận nước đẩy thuyền thôi.” Vân Lang vô cùng nghiêm túc nói:” Nếu con có thể khiến toàn thiên hạ ăn no, con nhất định là vị thần được hậu thế đời đời quỳ bái.”
…… …..
Công tác chuẩn bị tiền chiến vẫn tiến hành gấp rút.
Nếu như Vân Lang có thể tự quyết, y càng hi vọng có thể xuất phát vào mùa đông.
Mùa xuân tất nhiên xuất quân có lợi, nhưng với Vệ tướng quân đốc thúc lương thảo như y cực kỳ bất lợi, băng tuyết tan ra, mặt đất sẽ trở nên lầy lội, xe lương thảo nặng nề rất dễ bị sa lầy.
Hơn nữa mùa xuân gió từ phía đông thổi tới, là lúc hoang mạc gió cát lớn nhất, bão cát đen trong truyền thuyết thường xuất hiện vào thời điểm đó.
Kiến nghị trước khi đại quân hành động bắt đầu vận chuyển lương thảo của Vân Lang được Lưu Triệt tiếp nhận.
Vân Lang cho rằng chuyến hành quân này đường xa, lương thực mang theo khó khăn, phải bỏ quân lương bình thường trước kia, lấy lương thực có chất lượng cao, nhiệt lượng cao làm chủ thể, như thế mới giảm được số lượng mang theo.
Kiến nghị này cũng được Lưu Triệt tiếp nhận, nhưng đề xuất xuất phát trước thì bị từ chối.
Tất nhiên Vân Lang không dại gì mà tự mình nói ra, kiến nghị từ một người, cho dù toàn bộ là chính xác cũng đừng hòng được Lưu Triệt tiếp nhận hết, thế nào hắn cũng chừa lại được vài điều không làm. Thế nên Vân Lang chia kiến nghị mình ra, nói qua miệng Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh.
Vì thế phó tướng của Vân Lang là Tào Tương.
Nói ra cũng lạ, tuy Tào Tương vô cùng thân thiết với Vân Lang, Lưu Triệt chưa bao giờ hoài nghi Tào Tương sẽ phản bội hắn, chưa từng tìm cách chia rẽ họ. Vân Lang cũng sớm biết không hi vọng thông qua Tào Tương làm hỏng chuyện của Lưu Triệt, cả Hoắc Khứ Bệnh cũng vậy.
Gần đây công tác của Vân Lang là chuẩn bị lượng lớn quân lương thích hợp đi đường trường mà không lo mốc, thịt khô chắc chắn chắn là loại quan trọng nhất.
Cho dù thịt khô thì Vân Lang cũng thấy chưa ổn, vì thế hạ lệnh đem toàn bộ thịt khô trong nhà đem xay thành bột.
Vân Lang mang đĩa thịt xay tới cho Lưu Triệt tới Vân thị giám sát chế tác quân lương:” Bệ hạ, thứ này cùng với bột mỳ rang là thứ quân lương không tệ, lại có thể ăn nhanh.”
Lưu Triệt nhón ít thịt xay đưa lên mũi ngửi, thứ này được cái tiện mang theo, đưa cho A Kiều:” Đem ngâm nước nóng, trẫm muốn ăn thử.”
Vân Lang tiếp lấy:” Không cần làm phiền quý nhân, thần sẽ đích thân điều chế.”
Lưu Triệt nhíu mày:” Không cần, tướng sĩ ăn ra sao, trẫm ăn như thế, không cần cao thủ nấu nướng ngươi chuyên môn chiều theo khẩu vị của trẫm.”
“ Bệ hạ không phải như thế, cơ thể con người không chỉ cần thức ăn, mà còn cần gia vị phối hợp như muối, trà, nếu không ăn no mà tinh lực chưa đủ.” Vân Lang nói rồi ngay trước mặt Lưu Triệt, chọn các loại phụ liệu từ mười mấy cái bát, cho thêm bột thịt, chia ra bảy tám bát, ngâm nước sôi, đưa Lưu Triệt một bát, bản thân cầm một bát:” Vi thần cũng chưa thử bao giờ.”
Tất nhiên hoàng đế không ăn đầu tiên mà là Triệu Xung, Chung Ly Viễn và Tùy Việt.
Đợi họ ăn xong không có vấn đề Lưu Triệt mới nếm thử:” Không phải tệ.”
A Kiều miệng nhạy hơn nhiều, nếm ra:” Bên trong có đậu khô, muối, đường, Vân Lang, cái bát cháo thịt này này mặn không ra mặn, ngọt không ra ngọt, chẳng ngon chút nào.”
“ Quý nhân, đường muối là thứ không thể thiếu cho thân thể, vi thần làm quân lương suy xét tới thức ăn đủ cho tướng sĩ duy trì một ngày vất vả không, chứ mùi vị không phải ưu tiên hàng đầu.”
Lưu Triệt là người có tính quyết đoán rất cao, ăn hết bát cháo thịt liền ra lệnh:” Trẫm tích trữ lượng lớn bò dê ở Bạch Đăng Sơn, Dương Quan, Hữu Bắc Bình, Đôn Hoàng, đại quân sơ kỳ hành quân dùng lương thực, trung kỳ thì dựa vào bò dê, còn thứ của khanh chuẩn bị dùng làm lương thực cứu mạng ở hậu kỳ. Trẫm muốn mỗi người có 5 cân, đủ ăn trong mười ngày, trong trường hợp cực kỳ khó khăn, có thể kết hợp với rau dại, để đảm bảo quân lương trong một tháng. Khanh mau mau nghiên cứu ra phối phương thích hợp, sau đó giao cho Trung quân phủ chế tác.”
“ Thần tuân lệnh.” Vân Lang thi lễ nhận lệnh, quân lương tất nhiên không thể giao phó cho tư nhân, do quốc gia chế tác là đương nhiên:
Đang định lui ra thì Tô Trĩ đi vào, Vân Lang đột nhiên có linh cảm không lành, nhưng muốn ngăn cản không kịp nữa.
Tô Trĩ có quan thân, nàng là phụ nhân duy nhất ở Vân thị có quan chức, sau lần theo quân tác chiến lần trước về, nàng thành bác sĩ ăn lương 500 thạch, biết trượng phu còn do dự trong việc đưa mình đi cùng trong chuyến bắc chinh, tranh thủ hôm nay hoàng đế tới Vân thị, quỳ xuống:” Thần y quan bác sĩ Tô Trĩ, thỉnh cầu bệ hạ cho đem một trăm y công xuất chinh, chăm sóc dũng sĩ bị thương sinh bệnh.”
Vân Lang tức thì đen mặt.
Danh tiếng của Tô Trĩ sớm truyền khắp Quan Trung, mặc dù rất nhiều người chỉ trích chuyện nàng thích giải phẫu tử thi, thậm chí đàn hặc trên triều, Lưu Triệt chưa bao giờ ngăn cản.
Nay thấy Tô Trĩ muốn theo quân xuất chinh, Lưu Triệt hứng thú lắm, nhìn mặt Vân Lang không vui vẻ gì, hắn càng thích, chậm rãi đứng dậy, ra hiệu Tùy Việt đỡ nàng lên:” Trẫm nghe trong nhà có đôi ấu tử, chúng có thể rời mẫu thần sao?”
Tô Trĩ lại lần nữa quỳ xuống:” Vi thần không đi thì ai đi? Nếu thần chỉ lo cho con mình, thiên hạ sẽ có vô số cô nhi quả mẫu, xin bệ hạ ân chuẩn cho thần theo quân xuất chinh.”
“Chuẩn.” Lưu Triệt cười to:
Vân thị trung thành, đó là cảm thụ của Lưu Triệt khi rời Vân thị, ngay cả tiểu thiếp trong nhà còn quyết đoán bỏ lại hai đứa con chưa cai sữa, vì nước xuất chinh, nếu ai còn nói có lòng dạ bất chính thì quá đáng lắm.
Vì thế được A Kiều nói giúp, Tô Trĩ được phong chức thái y thừa của Thái thường phủ, ăn lương 600 thạch, chức trách xem bệnh cho bách quan.
Thái y thừa là quan chức thực sự, liệt vào hàng ngũ bách quan, được thừa tướng khảo hạch, bị quan viên như đại phu giám sát, còn cùng năm tháng nhậm chức nhiều lên mà ổn định thăng chức.
Tóm lại là Tô Trĩ rất hài lòng.
Biểu hiện của Tô Trĩ hôm nay vô cùng xuất sắc, khiến Lưu Triệt vì bảo vệ an toàn nàng còn tặng cho hai kháo sơn phụ.
Toàn bộ Vân thị hân hoan ăn mừng, Vân Lang dở khóc dở cười, ai ngờ Tô Trĩ chơi xấu, không thèm thuyết phục y mà chạy tìm hoàng đế, giờ sự đã rồi đành chịu.