Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 939 - Q6 - Chương 086: Không Thể Thiếu Vân Lang.

Q6 - Chương 086: Không thể thiếu Vân Lang. Q6 - Chương 086: Không thể thiếu Vân Lang.

Lưu Cư nhìn bóng dáng Hoắc Quang biến mất trong tuyết trắng mới nói với Quách Giải vẫn giơ roi ngựa chưa hạ xuống được:” Vì sao không đánh?”

Quách Giải lúc này mới rùng mình hạ tay xuống:” Thần sợ làm hỏng đại sự của điện hạ.”

“ Nếu đã biết không thể đánh hắn thì đừng nổi giận.” Lưu Cư nói xong tiếp tục lên đường, hôm nay hắn rất muốn nhìn thấy phụ mẫu của mình chứng kiến mình khải hoàn trở về.

Vệ hoàng hậu loạng choạng chạy trên băng tuyết, bỏ lại hoạn quan cung nữ ở phía sau, nàng xuất thân bần tiện nên rất quen thuộc chạy trong tuyết, làm sao đám cung nữ hoạn quan an nhàn sung sướng so được.

“ Mẫu hậu.”

Lưu Cư từ xa nghe thấy giọng mẫu thân, cũng gọi lớn một tiếng, Vệ hoàng hậu dừng bước, giang rộng tay đón nhi tử chạy nhanh như con báo.

Vệ hoàng hậu ôm lấy nhi tử, tuy nước mắt tuôn rơi nhưng nụ cười hết sức rạng rỡ, nhìn nhi tử khắp lượt:” Con đã trưởng thành rồi.”

Địch Sơn đứng bên cũng cảm động rơm rớm nước mắt, tới khi Vệ hoàng hậu trấn định lại nhìn sang, vội quỳ xuống:” Khởi ... Khởi bẩm ... Hoàng hậu, thần Địch Sơn ... Đưa hoàng ...”

Vệ hoàng hậu khơi đợi hắn nói hết, đưa tay ra hiệu cho đứng dậy:” Tiên sinh nói chuyện không tiện, không cần nói nữa, bản cung hiểu tâm ý của tiên sinh rồi.”

Đích Sơn đứng lên thi lễ lần nữa:” Nếu ... Nếu vậy ... Thần cáo từ.”

Nói xong xoay người đi, bất kể Lưu Cư ở phía sau gọi thế nào cũng không dừng lại.

Vệ hoàng hậu nắm tay Lưu Cư nói:” Người này có thể trọng dụng.”

“ Hài nhi cũng cho rằng như thế.” Lưu Cư không đành lòng nhìn mẫu thân đứng trong tuyết, trừng mắt với đám hoàn quan cung nữ, đích thân cầm ô cùng mẫu thân đi trên hành lang dài:

“ Phụ hoàng con tới Tế Liễu doanh rồi, không ở trong cung.” Không thể tổ chức nghi lễ nghênh đón tưng bừng, Vệ hoàng hậu ít nhiều thấy có lỗi với nhi tử:

“ Phụ hoàng nay ở Khuyển đài cung, mẫu hậu không cần dối con, cái đạo lý quân quân thần thần, phụ phụ tử tử, hài nhi rất hiểu. Chỉ là phụ hoàng xưa nay trí tuệ, lần này không gặp hài nhi, e là có chuyện bất mãn??”

Vệ hoàng hậu thở dài:” Là chuyện Tạ Trường Xuyên.”

Quả nhiên là thế, Lưu Cư có chút tức giận, vì chuyện nhỏ ấy mà át đi công lao của hắn sao:” Rốt cuộc là ai lôi Tạ Trường Xuyên ra?”

Vệ hoàng hậu dừng bước nhìn nhi tử đã cao hơn nàng:” Chuyện rất phức tạp, vốn Tạ Trường Xuyên không thể lộ, nhưng do Lưu Lăng đại náo Quan Trung, phụ hoàng con ngầm chỉnh đốn quan lại nghiêm tra gian tế Hung Nô, tình cờ phát hiện nghi vấn của Tạ Trường Xuyên.”

Lưu Cư vẫn còn nghi vấn:” Vân thị thì sao? Lúc Hoắc Quang còn ở trong quân, hắn dính líu không ít.”

Vệ hoàng hậu cười khổ:” Vân Lang rất hiểu tính khí phụ hoàng con, lo Hoắc Quang liên lụy, liên tiếp gửi ba phong thư triệu hồi Hoắc Quang về, đích thân thỉnh tội với phụ hoàng con, bồi thường hai vạn lượng hoàng kim. Không phải Vân thị vứt bỏ con, mà là không muốn đắc tội với phụ hoàng con, Vân Lang tựa hồ càng muốn con lập tức thành thái tử.”

Lưu Cư nghiến răng:” Phản bội một lần, cả đời không dùng.”

Vệ hoàng hậu phủi tuyết trên đầu nhi tử:” Câu này chỉ được nói trước mặt mẫu hậu, phụ hoàng con hùng tài đại lược ra sao, cũng không hề thích Vân Lang, vậy mà quan chức của y ngày càng cao, phụ hoàng con cũng ngày càng coi trọng. Luận tới tài trị quốc lý chính thì còn có người thay thế được y, muốn phú quốc cường dân thì không thể không thể thiếu Vân Lang.”

Lưu Cư không phục:” Làm gì tới mức đó ạ, chẳng qua chỉ biết vài thủ đoạn che mắt người ta, lại còn để mắt trên đỉnh đầu.”

Vệ hoàng hậu hôm nay tâm tình rất tốt, tùy ý nói:” Đợi tới khi con cần sẽ phát hiện, không ai dễ dùng hơn Vân Lang.”

….. …..

Lương Tán ngồi trước cửa hiệu bánh, tay cầm một cuốn sách vừa xem vừa nướng bánh trên bếp lò.

Cái hiệu bánh này hắn mở ở bên cổng tây thành Trường An, chỉ là một trong bốn phân hiệu đang hết sức ăn nên làm ra của hắn mà thôi, cửa hiệu này cách nơi làm việc của hắn rất gần, mỗi ngày hết giờ làm hắn đều tới đây xem hỏa kế bán bánh, làm ăn vô cùng tốt, khách khứa ra vào hết sức náo nhiệt, đương nhiên rồi tay nghề học từ Vân thị, muốn không bán tốt cũng khó.

Hoắc Quang lấy trong bếp ra một cái bánh bột mỳ đã nướng chín, bánh còn nóng, hắn phải liên tục chuyển tay hít hà, cắn miếng bánh giòn xốp, trời lạnh ngồi bên bếp lò ăn bánh nướng là hưởng thụ không tệ.

Lương Tán lấy cái bánh đó của Hoắc Quang, thuận tay tách ra, khoét một miếng mỡ lợn đông quệt vào bánh, rắc ít muối, đưa cho Hoắc Quang, tỉnh bơ đòi tiền:” Một tiền.”

Hoắc Quang không ăn quịt, trả tiền lập tức, ăn cái bánh rất hài lòng:” Nghe nói gần đây ngươi ở Hạ Hầu thị mất ân sủng rồi hả?”

“ Nịnh cao đạp thấp vốn là gia phong của Hạ Hầu thị, có gì lạ đâu, ta đợi Hạ Hầu thị suy sụp, bị người ta giết gần chết mới ra tay ngăn sóng dữ, hiệu quả càng cao.” Lương Tán thở dài:” Ta đã cực lực khuyên tiên sinh nhà ta không nên làm chuyện nguy hiểm như thế, khuyên nhiều lần, vì thế mà mất đi ân sủng. Nghèo sinh gian kế, ta có cách gì đây, đã thế còn cảnh cáo ta nếu làm bạn với thương cổ, sẽ đuổi khỏi cửa, hại Tiểu Lan khóc nhiều ngày.”

Hoắc Quang ngạc nhiên lắm:” Ngươi thực sự muốn cưới Hạ Hầu Lan à?”

“ Nữ tử tốt trên đời này vốn ít, khó khăn lắm mới gặp được một người, nếu không biết yêu thương, há chẳng phải uổng công theo học hầu gia bao năm à?” Lương Tán gật đầu khẳng định:

Hoắc Quang ngoạm một miếng bánh nữa:” Xem ra ngươi đúng là coi trọng nữ tử đó.”

“ Ta còn được ở lại Hạ Hầu thị là toàn nhờ vào nàng đấy, mấy cái cửa hiệu này lúc mới mở cũng có công của nàng, tay nghê nướng bánh của nàng rất khéo.” Lương Tán nói với giọng tự hào:

“ Nếu Hạ Hầu Tĩnh không gã nàng cho ngươi thì sao?” Hoắc Quang cảm thấy chuyện này quá thú vị rồi, âm mưu lẫn với ái tình, quá hấp dẫn, càng ăn càng nhanh, hắn và Vân Âm lớn lên trong vô số câu chuyện hấp dẫn sư phụ kể, đây là một trong số ít sở thích thực sự của hắn:

“ Không thể nào.” Lương Tán trả lời rất khẳng định, sau đó đặt sách xuống, ngồi thẳng lên:” Được rồi, giờ xin nghe Đại sư huynh huấn thị.”

Hoắc Quang nói hết sức thoải mái:” Không nên làm bản thân quá khổ, chúng ta không cần phải chịu khổ, không thích có thể rút lui.”

Lương Tán chắp tay một cái, ánh mắt rất kiên định, có thể nhìn ra hắn không định lúi bước.

Hoắc Quang ăn hết bánh, phủi tay nhìn hỏa kế và phụ nhân bận rộn trong hiệu bánh:” Người của Hạ Hầu thị à?”

“ Đúng thế, một số sống quen khổ cực, bọn họ không có thói quen khinh bỉ thương nhân như Hạ Hầu tiên sinh, bọn họ chỉ quan tâm con cái mình có được ăn no mỗi ngày không nên tới đây làm việc, ta dùng bảy phần lãi trả công cho họ, thế nên ai nấy làm việc rất nhiệt tình.”

“ Làm tốt lắm, cứ tiếp tục đi.” Hoắc Quang vỗ vai Lương Tán đứng dậy bỏ đi:

Lương Tán cầm cuốn sách lên xem tiếp, một tay vẫn nướng bánh, múi bánh nướng thơm lừng lôi kéo không ít người đi đường đói bụng.

Trời nổi gió, rèm cửa cuốn bay phần phật, một phụ nhân trong cửa hiệu chạy ra, cẩn thận cầm áo khoác da đắp lên đủi Lương Tán, cho thấy hắn quả thật rất được lòng người.

....... ......

Bình Luận (0)
Comment