Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 938 - Q6 - Chương 085: Lưu Cư Trở Về.

Q6 - Chương 085: Lưu Cư trở về. Q6 - Chương 085: Lưu Cư trở về.

Khi xe ngựa của Lưu Cư tiến vào Quan Trung, văn võ bá quan đồng loạt ngậm miệng.

Chỉ có đại nho dân gian Hạ Hầu Tĩnh cực lực chủ trương hoàng đế sớm ngày sắc phong thái tử, yên lòng thiên hạ.

Hoắc Khứ Bệnh dưới sự cầu khẩn của Vệ hoàng hậu, dâng thư mong hoàng đế sớm ngày lập thái tử, bị hoàng đế sai người kéo khỏi đại điện ném xuống thềm.

Tào Tương bị mẫu thân bức bách, chuẩn bị cùng cữu cữu nói chuyện biểu đệ thành thái tử, nói được vài câu bị Lưu Triệt đánh đập một trận tàn tệ.

Có bài học đó, Vân Lang không nói gì cả, dù thế Lưu Triệt nhìn y rất bất thiện, rõ ràng đang mong y mở miệng để có cớ trừng trị.

Chẳng rõ Hạ Hầu Tĩnh gặp vận gì, khi văn võ toàn triều im miệng rồi dâng thư nhắc chuyện lập thái tử, biểu thị đó là ý kiến nhất trí của đại nho đất Lỗ.

Lời lẽ cứng rắn, tựa hồ không có đường xoay chuyển, hoàng đế lại không giận, chuyên môn hạ chỉ giải thích vì sao hiện chưa thể lập thái tử.

Hạ Hầu Tĩnh xem thư xong lập tức phát động toàn bộ lực lượng mình có thể huy động, tiếp tục dâng thư.

Trong lúc Hạ Hầu Tĩnh ở đầu sóng ngọn gió thì đệ tử Lương Tán của ông ta mở hiệu bánh nướng ở Dương Lăng ấp, thành trò cười của sĩ tử. Ngay cả Hạ Hầu Tĩnh sau khi được hoàng đế ban thưởng cực hậu, cũng khuyên Lương Tán bỏ tiện nghiệp chuyên tâm học tập.

Lương Tán nói trời có phong vân bất trắc, người có phúc họa sớm tối, dựa vào ân điển quý nhân được tài phú không lâu dài, dựa vào bản thân là chính đồ.

Chẳng những tự mình đứng ngoài hiệu bánh rao bán hàng, còn bỏ cơ hội theo Hạ Hầu Tĩnh đi khắp nơi giảng học dương danh.

Sĩ nhân cười chê ngu xuẩn.

Quen nhìn cảnh núi non hoang vu của Lĩnh Nam, nhìn cảnh ruộng đồng ngàn ở Quan Trung, Lưu Cư sinh cảm giác thoát chết trở về.

“ Không biết Hoắc Quang nhìn thấy ta bây giờ vinh diệu có hối hận không?” Lưu Cư rất muốn nhìn bộ dạng hối hận của Hoắc Quang:

Địch Sơn gầy tới không còn ra dạng người gian nan nói:” Điện hạ ... Không thể ... Làm nhục Hoắc Quang.”

Lưu Cưu mân mê một chiếc ngọc bội, cười:” Đãi hết cát vàng mới thấy hoàng kim, Hoắc Quang chỉ là cát thôi.”

Địch Sơn lắc đầu không nói nữa, hắn nói chuyện vốn khó khăn, nhứng ngày qua vì chuyện Hoắc Quang nói với Lưu Cư rất nhiều lần không có hiệu quả.

Lưu Cư thấy Địch Sơn trầm mặc, an ủi:” Hoắc Quang có sư phụ tốt, huynh trưởng tốt, không cần dựa vào chúng ta cũng sống sung sướng, đó là nguyên nhân hắn không có nghị lực theo chúng ta chịu khổ. Còn ái khanh một lòng theo cô vương, nếu không phải vì có tật ở miệng đẽ tiến cử với phụ hoàng, ủy thác trọng trách.”

Địch Sơn vái một cái:” Thần ... Thần thấy ... Đủ rồi.”

Lưu Cư xua tay:” Với sự trung thành, cái cán của khanh, không cần khiêm tốn như vậy.”

Nói tới đó vén rèm xe nhìn Quách Giải mặc quân phục hộ về ở bên, nói:” Trước khi xuất phát, ta cho rằng người này không thể dùng, nhưng không ngờ giờ là tâm phúc, người trên đời này, thật khó dự liệu trước.”

Địch Sơn gật gù, hắn cũng tán đồng, Quách Giải đã lấy máu chứng minh lòng trung thành rồi.

Lưu Cư cười lớn:” Thực sự hơn loại đầu voi đuôi chuột như Hoắc Quang nhiều lắm. Năm xưa Vân hầu dạy ta ‘ nhìn người qua ba năm, đãi hết càng vàng mới thấy hoàng kim’, không ngờ hạt cát đầu tiên bị đãi đi chính là đại đệ tử mà y luôn kiêu ngạo, ha ha ha. Vân Lang chắc không ngờ đâu.”

Địch Sơn thấy Lưu Cư càng nói càng quá đang rối rít lên tiếng:” Không, không được ...”

Lưu Cư mỉm cười xua tay:” Ta tự có chừng mực, dù sao y cũng ủng hộ ta mà.”

Lúc này Quách Giải ở ngoài bẩm báo:” Khởi bẩm điện hạ, chúng ta đã qua Vị Thủy.”

Lưu Cư từ xe ngựa đi xuống, nhìn cây cầu vừa vượt qua, tỏ ra bất ngờ:” Khi chúng ta đi thì chưa có cây cầu này.”

Quách Giải nịnh nọt:” Điện hạ chính diến bận rộn, đâu cần quan tâm tới chuyện nhỏ nhặt này.”

“ Đây không phải là chuyện nhỏ đâu, đừng xem thường cây cầu này, sẽ rất nhanh thôi, nơi này sẽ có một thôn trấn phồn hoa, sau đó thôn trấn biến thành thành thị, một quốc gia từ đó mà dần dần hưng thịnh.” Lưu Cư không phải là ngu dốt, đi một chuyến, kiến thức cũng tăng trưởng không ít:

Quách Giải vỗ giáp ngực:” Nếu điện hạ thích xây cầu, vi thần nguyện hiến toàn bộ thu hoạch lần xuất chinh này giúp điện hạ xây cầu.”

Lưu Cư nhìn Quách Giải mà cười, tỏ ra rộng rãi quang minh chính đại:” Số tiền hàng đó do ngươi dừng mạng đổi được, cô vương không có thói quen lấy tâm huyết bộ thuộc đổi lấy danh vọng.”

Quách Giải vội vàng nói:” Vi thần có thể theo bước điện hạ, tất nhiên mong điện hạ ngày một lên cao, điện hạ là chỗ dựa của đám người khổ mệnh bọn thần, điện hạ được thuận lợi thì bọn thần mới được tốt lành. Tuy vi thần xuất thân thảo mãng, nhưng vẫn biết đạo lý này.”

Lưu Cư nhìn nước Vị Thủy mùa đông trong vắt, giọng xa xăm:” Ở tây nam, chúng ta biết kẻ địch là ai, ở nơi này, không rõ ai bạn ai thù, từ nay trở đi làm việc phải lấy cẩn trọng đặt lên hàng đầu. Tạ Trường Xuyên là con cờ tốt nhất của ta, không ngờ vừa mới dùng đã bị người ta nhổ tận gốc rồi. Quách Giải, chuyện này nhất định không phải vô duyên vô cớ, trở vè rồi phát động toàn bộ lực lượng của ngươi làm rõ cho cô vương.”

Quách Giải chắp tay vái thật sâu:” Thần đã phái nhân thủ thăm dò rồi, về tới Thượng Lâm Uyển ắt có câu trả lời.”

Địch Sơn lo lắng:” Thần, thần ... Chỉ sợ ... Sợ ... Đáp án không phải .... Điều chúng ta muốn thấy.”

Lưu Cư ngửa mặt cười ngạo mạn:” Bất kể là ai cũng tốt hơn là đi trong sương mù thế này, đi thôi, chúng ta cùng về kinh xem xem yêu ma quỷ quái nào giở trò.”

Lần này trở về Lưu Cư thêm vài phần quyết đoán, bớt đi chút nóng nảy, nếu nói lần xuất chinh này mang tới cho hắn thay đổi gì thì đó là hắn đã học được chờ đợi, không làm việc bằng vào ấn tượng chủ quan.

Lúc Lưu Cư rời Quan Trung là mùa xuân, trở về đã là mùa đông, nơi hắn tác chiến không có tuyết, nơi này băng tuyết đầy trời.

Trong thế giới màu trắng ấy, thành Trường An như mãnh thú nằm phủ phục trên mặt đất, há miệng đợi hắn đi vào.

Không có nghi lễ hoan nghênh long trọng, cũng không có cảnh chào đón nhiệt liệt, thành Trường An giống như vô số lần hắn thấy, không vì sự trở về của hắn mà thay đổi, hoàn toàn không có gì, không có vinh diệu mà Lưu Cư mong đợi.

Giáp sĩ đã trở về Trung quân phủ, quân hỗ trợ của Quách Giải cũng ai về quê người nấy, cùng Lưu Cư về thành Trường An chỉ có 600 thị vệ cùng hai người Địch Sơn và Quách Giải.

Một tiếng sáo du dương truyền tới, mùa đông rét buốt, ngay cả các Kim ngộ vệ trông giữ cổng thành cũng co ro bên trong cổng, một người mặc áo da đầu trần đứng dưới tuyết thổi sáo.

Đầu hắn đã phủ đầy tuyết, che hết mái tóc đen của hắn, nhưng đôi tay hắn vẫn linh hoạt, từ đầu tới cuối không lệch một âm nào.

Sắc mặt Lưu Cư rất khó dò.

Xe ngựa tới bên cạnh Hoắc Quang dừng lại, Lưu Cư vén rèm lên, ngẩng cao đầu hỏi:” Có rượu không?”

Hoắc Quang cởi hồ lô rượu bên hông đưa tới.

Lưu Cưu rút nút tu một ngụm lớn:” Rượu ngon.”

“ Trộm của sư phụ thần.” Hoắc Quang mìm cười:

“ Nếu đã tới rồi thì cùng cô vương tiến cung, phụ hoàng mẫu hậu ta hẳn đã đợi rất lâu rồi.”

“ Thần đi e không thích hợp.”

Lưu Cư kéo tay Hoắc Quang:” Đi thôi, đi thôi, chúng ta cùng xuất phát, nay đại thắng trở về, làm sao thiếu ngươi được.”

Hoắc Quang nhìn Địch Sơn gật đầu kỳ vọng, Quách Giải thì khinh bỉ ra mặt, hắn lắc đầu:” Thần nửa đường quay về, tuy không nói là đào binh, nhưng không thể dùng công lao của mọi người dát vàng lên mặt. Hôm nay tới là để nghênh đón điện hạ về, điện hạ đã nghe nhạc rồi, uống rượu rồi, thần xin cáo từ.”

Địch Sơn còn đang lắp bắp chưa nói được gì thì Quách Giải ở bên đã cười nhạt:” Tự biết mình đấy.”

Hoắc Quang không cười nữa, liếc mắt một cái:” Năm xưa ngươi ở đất bắc đối diện với Hung Nô mà không sợ đái ra quần thì hôm nay nói câu này cũng đủ tư cách.”

Quách Giải nổi giận vung roi ngựa lên, nhưng làm hắn càng bẽ mặt hơn là Hoắc Quang chẳng thèm để ý, đi tới giang tay ôm Địch Sơn một cái rồi đi.

....

Hôm nay dừng ở đây nhé các Thần Vệ.

Bình Luận (0)
Comment