Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 937 - Q6 - Chương 084: Lão Thành Mưu Quốc.

Q6 - Chương 084: Lão thành mưu quốc. Q6 - Chương 084: Lão thành mưu quốc.

Hùng tâm của Lưu Triệt càng vô hạn, vì thế Hạ Hầu Tĩnh dựa vào thời cơ ấy lục lọi đống sách vở ra câu "phổ thiên chi hạ mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân mạc phi vương thần", đồng thời chú giải cho nó là, toàn thiên hạ này đều là đất quân vương, người trên đời này đều thần tử. Lấy nó làm tư tưởng chính cho sách của mình.

Câu này xuất phát tử ( Thi kinh - Tiểu Nhã) Vân Lang nhớ nó nói tới chức trách của bậc quân vương chứ không phải là nói tới quyền lực của quân vương, thế nhưng qua sự lý giải của Hạ Hầu Tĩnh đã khác hẳn.

Nhưng Lưu Triệt thích sự lý giải này.

Khi Hạ Hầu Tĩnh dẫn mấy môn đồ hát bài này, truyền bá dã tâm và quyền lợi vô cùng ẩn chứa trong đó đi, ông ta liền được Lưu Triệt tiếp kiến, thậm chí còn đích thân rời đại điện nghênh đòn vào Vị Ương Cung.

Tiếp theo đó ban thưởng liên tiếp phát tới, tức thì học thuyết Cốc Lương vang dội.

Đổng Trọng Thư nghe chuyện này nổi giận mắng Hạ Hàu Tĩnh là loại xu nịch, còn nói kẻ làm hỏng thiên hạ này chính là Hạ Hầu Tĩnh.

Hạ Hầu Tĩnh phản bác, chỉ trích Đổng Trọng Thư ý đồ hạn chế hoàng quyền, khiến hoàng đế không thể tùy tâm quản lý quốc gia.

Vì thế Cốc Lương và Công Dương vốn bằng mặt không bằng lòng thành trở mặt.

Thiên hạ xôn xao.

Vân thị vô cùng yên tĩnh, rất nhiều huân quý tới hỏi Vân Lang cái nhìn của y về chuyện này, y chỉ cười nói -- Thực tế là tiêu chuẩn duy nhất kiểm nghiệm chân lý, nói xuông thì ai chẳng nói được, đấu khẩu với nhau chẳng bằng chuyên tâm làm theo lý tưởng của mình, đến khi có kết quả luận tốt xấu chưa muộn.

Xưởng in hết sức bận rộn, bốn công tượng bịt mắt ngồi trước bản in, thuần thục trải giấy trắng, in chữ lên đó, bóc giấy ra đặt trên ván gỗ đợi khô mực.

Thứ quý giá không thể in nhiều, Hoắc Quang cho rằng 50 bản là đủ.

Cho nên in ấn số lượng như vậy với xưởng in mà nói không là gì cả, chỉ cần xếp chữ, in lên giấy, chớp mắt là xong.

Khi Hoắc Quang nhìn thấy cuốn sách thì không có bốn chữ "Trần Đồng giám chế", xem ra Trần Đồng không định dương danh, cũng không để ý tới điều kiện mình đưa ra. Có điều Hoắc Quang tin sách in ra tuyệt đối không chỉ có 50 bản, không biết có bao nhiêu, tóm lại truyền ra là tốt rồi.

50 cuốn sách chưa bị bất kỳ ai nhìn thấy thì Hoắc Quang đã đưa tới bếp cho vào lò lửa đốt thành tro, hài lòng về thư phòng.

Dưới bối cảnh lớn làm chuyện nhỏ rất dễ dàng, hơn nữa dễ bị người ta quên, giờ cứ gieo mầm, đợi đó âm thầm đâm trồi, lặng lẽ trưởng thành, chiêu này hắn được sư phụ quán triệt bao năm, thuần thục lắm rồi.

Sau khi Hoắc Quang báo cáo toàn bộ sự việc cho Vân Lang, y chỉ thở dài không nói gì cả.

Thời tiết đã nhập đông, nông phu trở nên thanh nhàn, động viên chiến tranh cũng bắt đầu.

Lúc này mới thực sự thấy được vì sao Tần binh tung hoành thiên hạ, lệnh mộ binh phát ra, lương gia tử khắp hai sáu châu Quan Trung tự chuẩn bị binh khí, ngựa, tới Trung quân phủ báo danh.

Vẻn vẹn 20 ngày, Trung quân phủ vắng tanh đã thêm 5 vạn quân khí giáp đầy đủ, đội quân này không cần thao luyện, chỉ cần dựa theo vũ khí trang bị phân chia thành từng đội ngũ rồi tiếp tục phân chia cho các vị tướng quân, giáo úy nào đó là thành quân rồi.

Hoắc Quang và Trương An Thế đều là lương gia tử, vì thế một người thành giáo úy, một người thành chủ bạ, chủ soái của họ là Tư mã đại tướng quân Vệ Thanh.

Quan chức vốn có của Hoắc Quang bị Lưu Cư phế trừ, Lưu Cư làm rất khéo, hắn cho rằng đã trưởng thành không cần tả hữu thập di nữa, Địch Sơn thành phó thống soái, còn chức vị của Hoắc Quang bị gác đó chưa an bài, thực tế là đuổi việc rồi.

Hoắc Quang tự hiểu ý của Lưu Cư, vì thế hắn tự dâng thư lấy danh nghĩa tài năng không đủ để từ bỏ quan chức.

Trong mắt nhiều người, sự kiện này cho thấy Hoàng trưởng tử đã quyết liệt với Vân thị, thế nào Vân thị cũng phản kích, nhưng Vân thị không làm gì, còn Hoắc Quang vì giữ thể diện lấy danh nghĩa lương gia tử ra nhập quân đội.

Chớp mắt lại thành câu chuyện về ý chí.

Rất nhiều người nói Hoắc Quang không chịu nhục, vì chứng minh tài hoa, mạo hiểm nhập quân, lấy quân công dương danh.

Tuy đáng khen cũng chứng tỏ vết nứt giữa Vân thị và Hoàng trương tử đã không thể hàn gắn.

Có người âm thầm chờ đợi quyền thần Vân Lang sẽ có hành động nào đó, nhưng y như trước giờ, tựa hồ lơ đễnh chút là có thể quên mất, nhưng ai dám quên một nhân vật như thế?

Sau trưng binh tất nhiên là phải trưng lương, lần này trưng lương lấy Thượng Lâm Uyển làm trọng điểm, quan phủ liền một hơi trưng thu 4 năm thuế lương, lấy phương thức chiếu lệnh của hoàng đế hứa bách tính Thượng Lâm Uyển, chỉ cần phục tùng lần trưng thu này trong vòng 6 năm trông thu bất kỳ thứ thuế nào.

Nếu ở nơi khác nhất định gây dân biến, nhưng ở đây bách tính ùn ùn hưởng ứng, không tiếc dùng tiền ra chợ mua lương thực nộp quân lương, người có tiền đơn giản, người không tiền thì có tiền trang, thế nên họ vô cùng hoan nghênh cách làm ăn có lãi chắc chắn này.

Người nghĩ cách trưng lương xảo diệu này là lão già Cấp Ảm.

Vân Lang lờ mờ đoán ra được ông ta làm thế có ý đồ gì, đó là không chế số lần Lưu Triệt phát động chiến tranh, cách sáu năm trưng thu một lần là quy luật tốt.

Cho dù hoàng đế không cẩn thận kéo sập Thượng Lâm Uyển thì những nơi khác chưa bị vơ vét có thể làm một vòng tuần hoàn.

Kế sách tất nhiên không thể hoàn mỹ, nhưng lợi nhiều hơn hại là được.

Trong hai mươi ngày thôi, Lương gia tử quân đã tụ tập đầy đủ, Lưu Triệt vô cùng hài lòng, tương tự, lương thực hắn muốn cũng đã có, Lưu Triệt vô cùng đắc ý.

Kho của Trường Môn cung sâu không đáy là chỗ dựa lớn nhất của Lưu Triệt, hắn thích rảnh rỗi đi dạo quanh kho, cho dù phải cưỡi ngựa đi rất lâu, hắn cũng không mệt, chứa trong đó không phải là vật tư lương thảo mà là tự tin của hắn.

Khi ngồi chơi cờ với A Kiều ở hiên Trường Môn Cung có thể nhìn thấy nhà kho cao lớn, cảnh trí chẳng đẹp nhưng Lưu Triệt nhìn mãi không chán.

“ Năm sau mà bệ hạ còn bóc lột Thượng Lâm Uyển như thế thì nơi này hỏng rồi.” A Kiều dùng một con tốt đi ngược ăn con mã của Lưu Triệt:

Lưu Triệt coi như không thấy chuyện phạm quy đó, đưa xe lên ăn pháo của nàng:” Trẫm trừ khi đăng cơ chưa từng làm một chuyện gì thất tín với dân, vì sao trong 20 ngày bách tính nộp đủ 4 năm lương? Còn không phải vì tin trẫm? Đối với bách tính trung thành, trẫm càng trân trọng bội phần, nàng cứ yên tâm.”

“ Cấp Ảm đang ghét.” A Kiều hậm hực:

“ Sao lại hận Cấp Ảm? Thời gian trước nàng còn nói ta không nên giận Cấp Ảm, ông ấy là thần tử hiếm có cơ mà.”

A Kiều càng giận:” Bệ hạ đừng giả vờ hồ đồ.”

Lưu Triệt cười ha hả:” Cấp Ảm không hổ danh lão thành mưu quốc, lấy cái loạn của Thượng Lâm Uyển đổi lấy sự an lành của những nơi khác, chủ ý này không tệ. Nàng chỉ thấy ông ta họa hại Thượng Lâm Uyển mà không nhìn thấy ông ấy dùng Thượng Lâm Uyển kìm kẹp trẫm, làm rất kín kẽ.”

Khi hoàng đế cường thế thì toàn bộ người thiên hạ đều phải nhường, không ai muốn chết.

Ví thế mà mấy năm qua Tào thị phân gia, Vân thị giảm bớt sự tồn tại của mình, cơ bản các gia tộc lớn đều làm thế, bọn họ cũng xa rời Lưu Cư.

Bình Luận (0)
Comment