Trương An Thế xem một đoạn đã ném đi, loại sách này mà đọc vào đầu, mọi tưởng tượng đẹp đẽ về thế giới sẽ bị biến mất hết, kỳ thực không ích lợi gì, hắn tán đồng với mục đích của Hoắc Quang, còn phương thức thì không tiếp nhận nổi.
Hoắc Quang cũng biết mình làm ra thứ tà ác gì, hắn chẳng muốn hai người thiếu tự nhiên, chuyển đề tài:” Nghe nói gần đây huynh thường hẹn Nhi Ân đi dạo.”
“ Động phòng hoa chúc, hai người không hề quen biết ngủ với nhau chẳng thú vị gì.”
“ Vậy cảm giác ra sao?”
“ Rất nhiều quy củ, bây giờ gặp ta không đeo khăn che mặt nữa.” Trương An Thế giọng rất bình thản, không nghe ra mấy niềm vui, giống như đang trần thuật một sự thật:
Hoắc Quang có lý do để quan tâm:” Kim Nhật Đê nói hắn từng gặp Nhi Ân ở Xuân Phong lộ, có phải thật không? Huynh tra chưa?”
Trương An Thế nổi giận:” Xuân Phong lộ là một đoạn ở quan đạo, chỉ cần người ở Thượng Lâm Uyển, có ai chưa đi qua Xuân Phong lộ? Hắn nói thế là vì muốn báo thù ta làm hỏng thanh danh của hắn thôi.”
“ Dù sao chuyện này làm cho rõ, đừng để biến thành trò cười.” Hoắc Quan tuyệt không phải là thiếu niên tươi sáng, cẩn thận nói:” Huynh không tiện thì ta tra cho.”
Trương An Thế quả quyết lắc đầu:” Không cần.”
Hoắc Quang không nói nữa, nhưng điều tra thì phải tiến hành, không chỉ tra nhân phẩm Nhi Ân, còn tra chút việc khác.
Mùa đông bên ao sen quá lạnh, chẳng ai muốn ở lại đó, Kim Nhật Đê đa phần thời gian ở trong thư phòng.
Chuyện học trộm từ Hoắc Tam xem ra người Vân thị đều biết, không ai ngăn cản, chỉ là hắn giúp Hoắc Tam làm bài tập hại Hoắc Tam rất thảm, phạt làm lại toàn bộ bài tập tới ba lần.
Bánh ngọt không còn, thịt không còn, thời gian chơi đùa không còn, thậm chí ngay cả thời gian ngủ chẳng có là bao.
Suốt cả một tháng Hoắc Tam bị chôn vùi trong đống bài tập cao như núi.
Nhưng Hoắc Tam là đứa bé nhân ngôn cửu đỉnh, đứa hứa với Kim Nhật Đê rồi là làm, không phải vì nó muốn, mà chủ yếu sợ phụ thân biết mình làm chuyện bội tín bội nghĩa, lúc đó thì trừng phạt mới là đáng sợ.
Kim Nhật Đê thấy Trương An Thế và Hoắc Quang đi vào liền gập sách của Hoắc Tam lại:” Không lừa huynh, ta thực sự từng thấy nữ nhân mông to đi cùng huynh ở Xuân Phong lộ.”
Trương An Thế không đánh nổi Kim Nhật Đê, cho nên hắn kéo theo Hoắc Quang, trong số đệ tử đích hệ Vân thị, võ công của Hoắc Quang cao nhất.
Hoắc Quang không dài dòng, cởi áo khác ngoài, lắc cổ bẻ tay, nhét vạt áo sam vào trong đai lưng, nhìn Kim Nhật Đê thách thức:” Lâu lắm rồi không đích thân đánh người, hôm nay tay chân ngứa ngáy.”
Kim Nhật Đê đứng dậy không coi ra gì:” Hoa quyền tú thối thì đừng nên chuốc nhục vào thân.”
Hoắc Quang phi thân nhảy lên, chân trái quét ngang, chỉ nghe rắc một tiếng, một cành thông to bằng miệng bát ngoài đình bị hắn đã gãy làm tuyết rào rào rơi xuống.
Kim Nhật Đê nhìn cành thông rơi bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc hơn:” Một quý công tử mà khổ công tới mức này thật ghê gớm, mời!”
Lời vừa dứt chân co lên, lợi dụng ưu thế chiều cao bổ xuống đỉnh đầu Hoắc Quang như chớp.
Cuộc chiến nổ ra không có dấu hiệu gì báo trước.
Cảnh này lọt vào mắt gia phó lập tức chạy đi báo, Tống Kiều tới nơi nhìn thấy Hoắc Quang và Kím Nhật Đê đánh nhau túi bụi, Trương An Thế ở bên hò reo trợ uy có chút lo lắng hỏi trượng phu:” Phu quân, vì sao họ đánh nhau?”
“ Kim Nhật Đê muốn vào nhà ta cầu học thôi.” Vân Lang sớm nhìn rõ bản chất của sự việc này rồi, thế nên không quá để ý:
Tống Kiều thở dài, tuy không hiểu đánh nhau với cầu học liên quan gì, nhưng nàng nghe nói nhiều tới sự kiên trì ham học của Kim Nhật Đê:” Nếu như hắn không phải là người Hung Nô thì chàng có nhận không? Kim Nhật Đê cũng có thể coi là rồng phượng trong loài người rồi.”
Vân Lang lắc đầu:” Không nhận.”
“ Vì sao?”
“ Vì tư duy của hắn đã định hình, hắn luôn cho rằng thủ đoạn quan trọng hơn nhân tâm, làm việc không đủ quang minh chính đại, ta không muốn thu nhận đứa đệ tử tâm thuật bất chính như thế.” Vân Lang đặt sách xuống:” Huống hồ Kim Nhật Đê tới Vân thị cầu học cũng không xuất phát từ ý muốn của bản thân, chẳng qua bệ hạ muốn hắn làm thế.”
Tống Kiều thất kinh:” Bệ hạ sao?”
“ Đúng thế đấy, cho nàng biết, ta e bệ hạ hứng thú với cả chuyện phòng sự của chúng ta, phái Kim Nhật Đê dùng thủ đoạn dày công bền bỉ để vào Vân thị chẳng là gì.”
“ Nhưng chúng ta đâu có che dấu điều gì, chúng ta ở vành mắt Trường Môn cung, chẳng lẽ còn gì mà bệ hạ không biết à?” Tống Kiều có chút sợ hãi lẫn bất mãn.
Vân Lang nắm tay nàng vỗ về:” Vì bệ hạ không tin trên thế gian này có ai chí công vô tư như nhà ta, nên dù biết hết rồi, bệ hạ vẫn cho rằng chúng ta còn che dấu.”
Kim Nhật Đê bị đánh rất thảm.
Hoắc Quang là thế, hắn không thích đánh nhau, nhưng đã đánh là phải phát huy tác dụng cao nhất, mà học võ kỹ từ Hà Sầu Hữu thì toàn là chiêu số âm độc, làm sao đánh người ta thật đau, ông ta nghiên cứu rất sâu.
Vì thế tuy Kim Nhật Đê thương tích không nặng, nhưng cơn đau như thủy triều khiến hắn co quắp lại bằng tư thế trong bụng mẹ.
Hoắc Quang ôm bả vai, nhưng cú đấm của Kim Nhật Đê không nhẹ nhàng gì, thương tích chẳng biết là ai hơn ai, quay sang Trương An Thế:” Trong vòng một canh giờ dù huynh có dùng một ngón tay chọc vào người thì hắn cũng đau đớn tốt độ.”
Trương An Thế xoa tay:” Được, ta phải hỏi cho rõ chuyện ở Xuân Phong lộ.”
“ Hả, không phải đã xác định không phải Nhi Ân rồi à?”
Trương An Thế nghiến răng:” Nhìn cái mặt hắn bây giờ, ta thấy nên xác nhận thì hơn.”
Hoắc Quang nhìn Kim Nhật Đê nằm co quắp trên mặt đất, tên khốn này mũi cao thẳng, hai mắt xanh lam, khuôn mặt góc cạnh, cho dù thê thảm như vậy vẫn đẹp một cách yêu nghiệt.
Vì thế Hoắc Quang đá cho một phát vào sống mũi cao của Kim Nhật Đê, nhìn mũi chảy máu sưng lên mới hài lòng bỏ đi.
Vừa rồi vì giữ phong độ nên không đánh vào mặt nên phạm sai lầm lớn, con bà nó chứ trông hắn không khác gì vương tử tuấn tú bị ác long dày vò, mình biến thành vai phản diện, không đá mặt hắn thì đá ai.
Hoắc Quang đi rồi, Trương An Thế ngồi xuống dùng ngón tay chọc vào eo Kim Nhật Đê, quả nhiên làm hắn đau tới quằn quại:” Ngươi bịa chuyện cũng nên có giới hạn, phỉ báng ta không sao, đừng mang danh tiết khuê nữ người ta ra đùa.”
Kim Nhân Đê ho mấy tiếng, nỗ lực thở đều mới nói:” Mông đúng là rất to.”
Trương An Thế hét lớn, cưỡi lên người Kim Nhật Đế đấm đá túi bụi.
Liền ba ngày Kim Nhật Đê không tới Vân thị, đến ngày thứ tư xuất hiện thì tròng mắt sưng tím, nam nhân dù đẹp đẽ tới mấy mà mặt mày sưng vù thì chẳng đẹp được.
Có điều lòng cầu học của hắn chẳng suy giảm.
Ba ngày đó Trương An Thế cuối cùng cũng rõ được một chuyện, Nhi Ân chưa bao giờ tới Xuân Phong lộ, Kim Nhật Đê hoàn toàn bịa đặt.
Vì thế Trương An Thế chẳng có chút áy náy nào, chỉ lạ là Kim Nhật Đê và Hoắc Quang trì chuyện vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Kỳ thực Kim Nhật Đê khách khí với Hoắc Quang là vì hai người họ chiến đấu công bằng, thế nên thua thảm cũng không giận, với người Hung Nô đề cao tinh thần thượng võ mà nói đây là chuyện thường, còn với Trương An Thế, hắn ghi hận trong lòng, tuyên bố nhất định có cơ hội sẽ đòi lại.
Kim Nhật Đê gườm gườm nhin Trương An Thế:” Ta không đánh được Hoắc Quang, nhưng ta đánh được ngươi.”
Trương An Thế nhún vai:” Sau này ta sẽ mang theo gia tướng ra ngoài, dù sao trong nhà nhiều gia tướng, mang theo chút có sao.”
Hoắc Quang chép miệng:” Huynh nên luyện võ đi, giảm bớt mỡ thừa, khi bỏ chạy sẽ thuận lợi hơn.”
Nói xong cả ba cùng cười.
Về chỉnh thế lớp trẻ tuổi cũng đang không ngừng phát triển hừng hực cùng đế quốc.