Tuyết lớn vẫn tiếp tục rơi, rơi chẳng kiêng dè gì.
Cả thế giới ngập trong tuyết trắng, phía rừng thông không ngừng có tiếng cành cây gãy, rừng trúc ở hậu sơn cũng lên tiếng phụ họa.
Trong những ngày tuyết lớn, vạn vật tĩnh lặng ấy Hoắc Quang cuối cùng cũng hoàn thành cuốn sách đầu tiên trong đời mình,
Hắn đem toàn bộ các loại học tuyết mà sư phụ truyền thụ chỉnh lý vào một cuốn sách, đặt tên là ( Tự nhiên).
Khi Trâu Đồng tới lấy bản thảo, Hoắc Quang cực kỳ không yên tâm, một mạch Khoa kỹ Tây Bắc nhân thức với thế giới là sâu sắc nhất, với tự nhiên chính là chương sáng lạn nhất trong sách.
Nếu như thứ phu phen thợ thuyền như Trâu Đồng này tiết lộ ra ngoài …
Trâu Đồng mắt nhìn bản thảo không chớp, nhưng không dám đưa tay ra, vì hai mắt Hoắc Quang rất đáng sợ.
“ Dọn sạch xưởng in, ta muốn dùng.” Hoắc Quang cuối cùng cũng hạ quyết tâm:
Trâu Đồng có chút khúm núm:” Tất nhiên ạ, tất nhiên ạ, tuyệt đối không thể để cho kẻ không liên quan trà trộn vào, tiểu nhân sẽ tự trông cửa.”
“ Cả ngươi cũng không được ở trong xưởng.”
Trâu Đồng chớp mắt liên hồi:” Không có tiểu nhân và các công tượng, công tử in sách thế nào?”
“ Ngươi dạy cho phó đồng Vân thị cách làm.” Hoắc Quang ra lệnh:
Môi Trâu Đồng run run:” Công tử ức hiếp người ta hơi quá rồi.”
“ Được, vậy để các ngươi in sách, sau đó ta sẽ moi mắt các ngươi ra, có muốn thế không?”
Trâu Đồng khẽ rùng mình, hắn không quá sợ uy hiếp này, Vân hầu sẽ không để chuyện đó xảy ra, nhưng qua đó hiểu được quyết tâm của Hoắc Quang cùng tầm trọng yếu của cuốn sách, thèm thuồng nhìn cái nữa:” Sẽ như ý nguyện của công tử, tiểu nhân đảm bảo, bên trong xưởng in trừ chuột ra thì sẽ không có ai khác, tiểu nhân cũng có thể nhân cơ hội nhàn hạ hiếm có này đi Lạc Duong một chuyến.”
Hoắc Quang nhếch môi nói:” Trâu Đồng, có biết vì sao nhi tử ngươi muốn cưới một lão bà cũng bị một lương gia tử nghèo khó trêu đùa không?”
Trâu Đồng không cười được nữa.
“ Vì một con lợn ngàn cân thì vẫn là con lợn.”
Trâu Đống cố nén giận:” Công tử rốt cuộc muốn nói gì?”
Hoắc Quang vẫn cái bộ dạng chướng mắt nói:” Sách cao quý vô cùng, nhưng những kẻ in sách các ngươi lại là tiện nghiệp, ngươi không muốn thay đổi tình trạng ngày à?”
Trâu Đồng ngây ra nhìn Hoắc Quang, cuối cùng chắp tay:” Công tử có gì sai bảo, tiểu nhân nghe theo là được.”
“ Chỉ cần ngươi làm theo sai bảo của ta, bịt mắt thợ làm việc dưới sự chỉ huy của phó đồng, để báo đáp, ta sẽ cho in bốn chữ ‘Trâu Đồng giám chế’ lên sách, để ngươi và cuốn sách này lưu danh thiên cổ.”
Trâu Đồng sững người, có tên trên sách? Cả đời hắn chưa dám mơ ước chuyện gì như vậy, không phải có thể mượn sự cao quý của sách nâng cao địa vị bản thân sao? Cắn chặt răng:” Không cần, thợ trong xưởng dù bịt mắt cũng in được cuốn sách này, không cần phó đồng dẫn dắt.”
Hoắc Quang hài lòng cười lớn:” Tốt lắm, vậy chúng ta quyết định như thế.”
Trâu Đồng khom người cáo từ:” Kỳ thực công tử không cần vòng vo như vậy, trực tiếp sai bảo Trâu Đồng là đủ, mặc dù bịt mắt làm việc là sỉ nhục, nhưng nể mặt Vân hầu, tiểu nhân nhịn được.”
Nói xong để lại bóng lưng cô tịch mà đi.
Người đi rồi Trương An Thế lững thững từ phía sau đi ra:” Dấu đầu lòi đuôi, đại sư huynh hành hạ Trâu Đồng thế làm gì?”
“ Biết làm sao, người người đều hạ tiện, cho miễn phía thì họ không coi trọng, chỉ có trộm được thì bọn họ mới coi là bảo bối.”
Trương An Thế mỉm cười:” Lưu Cư sẽ mắc bẫy chứ?”
“ Ha ha ha, ta khi ở tây nam từng vô tình say rượu tiết lộ với Lưu Cư, sư môn chúng ta có bí tịch ... Hắn rất hứng thú.” Hoắc Quang rất tự tin, kẻ nhòm ngó tuyệt học của Vân thị rất nhiều, càng làm ra vẻ thần bí chúng càng khao khát:
Trương An Thế lật xem Tự Nhiên, một lúc sau tặc lưỡi:” Cuốn sách này mà phổ biến, trên đời sẽ không còn thần tiên nữa, lúc đó Khoa Kỹ Tây Bắc chúng ta ắt là kim chỉ nam cho những kẻ mất đi điểm tựa đó.”
“Sư phụ hay nói phải đợi hai mươi năm, ta không đợi được lâu như vậy.” Hoắc Quang mỉm cười:
…. …. …..
Lưu Cư từng lãnh binh, từng đánh trận, cho dù chưa từng thực sự trải qua chiến trường hun đúc, nhưng với bản tính tự ngạo của hoàng tộc, lại qua thắng lợi liên tiếp, Lưu Cư cho rằng mình đã trưởng thành, người còn ở Lĩnh Nam mà đã vươn tay Quan Trung.
Nước Dạ Lang do thủ lĩnh giáp sĩ Hàn Vô Cực xung phong hãm trận, chém đầu quốc vương mà hạ được, chiến sự Lĩnh Nam hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Lộ Bác Đức, chẳng có chút liên quan nào tới Lưu Cư, nếu có thì chỉ ở trên tấu chương.
Hoắc Quang, Hàn Vô Cực, Lộ Bác Đức, trong tấu chương đều đặt công lao của Lưu Cư ở vị trí hàng đầu, đương nhiên rồi, vì hắn là chủ soái còn thân phận hoàng trưởng tử, hắn còn cần thăng quan tiến chức nữa hay sao, chỉ là chuyện làm cho đẹp thể diện thôi.
Thế nhưng Lưu Cư lại nghĩ rằng mình là thiên tài.
Mà thiên tài thì thích mưu tính sâu xa, cho nên hắn vội vàng bố cục ở Quan Trung.
Ngay cả hoàng đế cũng đã thừa nhận quyền thống trị của A Kiều ở Phú Quý thành, nhưng Lưu Cư lại không nghĩ thế, hắn cho rằng một tòa thành phồn hoa chỉ kém Trường An như thế sao có thể nắm trong tay phụ nhân.
Vì thế mà hắn làm rất nhiều việc, ví như dùng lượng lớn tài nguyên tây nam trao cho Tạ Trường Xuyên, hi vọng thông qua ông ta khống chế Phú Quý thành.
Thực tế Tạ Trường Xuyên làm không tệ, thông qua Tạ Vĩnh lung lạc được rất nhiều thương hộ Phú Quý thành, thông qua Đổng Trọng Thư có được ủng hộ của thái học, thanh uy không ai bằng.
Vân Lang sớm nhìn ra điểm này, cho nên lập tức kéo Hoắc Quang khỏi vũng lầy, đồng thời thông qua Trương An Thế nộp 2 vạn hoàng kim cho hoàng đế, rửa sạch dính líu cho Hoắc Quang.
Tiếp đó hoàng đế ra tay, cả nhà Tạ Trường Xuyên đưa tới Hoành Đảo, bàn tay Lưu Cư vươn tới Quan Trung bị chặt đứt, đây là sự cảnh cáo của hoàng đế.
Lưu Cư không dám trách phụ thân hắn, nhưng tay bị chặt, đau thấu tim gan thì phải tìm đối tượng trút giận chứ?
Vì thế ánh mắt hắn chiếu vào Vân Lang một cách thù hận là chuyện hết sức tự nhiên.
Lưu Cư là thiên tài giả mạo thích tính xa, Hoắc Quang là thiên tài thực sự đương nhiên tính toán càng xa, vì thế chọn ngôn luận có tính đầu độc nhất trong học thuyết của sư phụ, chuẩn bị thông qua Trâu Đồng truyền tới Lưu Cư.
Khai thiên của Tự Nhiên là:
Thượng đế đã chết, trật tự nhân gia cần thiên tử chỉnh đốn lại!
Thiên đình trên chín tầng mây đã không còn ai.
Từ đó hoa nở hoa rụng thành tự nhiên, người sinh ra chết đi là quy luật tự nhiên, hơi nước bốc lên thành mây, mây hóa mưa xuân trở về mặt đất.
Nhân gian cần một người nói với những kẻ ngu muội, thế giới này từ nay phải dựa vào chính bản thân nắm giữ, phá vỡ ngu muội, giải thích hợp lý mọi điều không thể giải thích, đuổi bóng dáng của thần rời khỏi nhân gian.
Rất nhiều lời đúng là do Vân Lang nói, nhưng đa phận do Hoắc Quang tự bịa ra, hắn nhốt mình trong phòng say sưa viết ra ác ý sâu nhất trong tim.