Vân thị lại bắt đầu một ngày mới, tuyết vẫn tiếp tục rơi.
Ở cái thời đại này một trận tuyết lớn thôi là đủ cách tuyệt giao thông, đứng ở cửa cảm thụ được cảnh tượng "Nghìn non mất bóng chim bay, muôn con đường tắt dấu giày tuyệt không."
Trong hoàn cảnh đó hai con hổ dẫm lên tuyết dày xuất hiện ở đồng tuyết, khung cảnh có thêm không ít sức sống.
Mỗi ngày tuần thị quanh trang viên đã là công việc của Đại Vương, xem ra nó muốn truyền thừa lãnh địa cho con, mỗi ngày đi tuần đều dẫn hổ con theo.
Theo lý mà nói hổ đực sẽ không nuôi con, nhưng vì ở Vân thị thức ăn quá phong phú, cho nên mới nảy sinh ra cảnh này.
Còn địa bàn thì càng không thành vấn đề, dù sao cần địa bàn chỉ để săn mồi, mà lãnh địa của Đại Vương cứ một khoảng thời gian bị nhân loại càn quét, nên nó cũng xem nhẹ, Đại Vương bây giờ ít tính dã thú lắm rồi, có không ít hành vi của con người, ai ai cũng bảo nó là linh thú.
Lợn trong chuồng ít đi rất nhiều, Đại Vương buồn lắm, đó là kho lúa của nó.
Cảnh hai cha con nhà hổ bám lên hàng rào chuồng lợn nhìn lợn xuất hiện thường xuyên, Đại Vương cuối cùng cũng biết xót lương thực rồi, không như trước kia cứ thấy con lợn nào ngon lành là nhảy vào cắn chết, ăn chỗ ngon nhất rồi vứt đi.
Hôm nay tuyết lớn trời lạnh, hai cha con Đại Vương cần thật nhiều thức ăn để bổ xung nhiệt lượng, nhưng lợn trong chuồng không còn nhiều, Đại Vương liếm mép, dẫn con tới chuồng hươu.
Trong mắt hổ, thịt hươu không béo như thịt lớn, chẳng ngọt bằng.
Từ sau khi con hươu cái kia chết, Đại Vương ít khi tới chuồng hươu, lần này tới là vì dạy con đi săn.
Phó dịch trông coi chuồng hươu thấy cha con Đại Vương tới, vội vàng đi mở cửa, Đại Vương không vào, ngồi bên cửa chuồng uy nghiêm gầm một tiếng, hổ con nhìn đàn hươu đông đúc, gầm gừ lao tới.
Vân Lang tản bộ phát hiện Đại Vương hai móng trước bám hàng rào, dài cổ thò đầu nhìn chuồng hươu, có vẻ bi thương lắm, thế là tò mò tới xem.
Bảo sao Đại Vương bi thương, con nó bị một con hươu đực gạc lớn truy sát chạy bán sống bán chết, thật mất mặt họ nhà hổ, Vân Lang vỗ đầu Đại Vương an ủi:” Nó còn nhỏ mà.”
Đại Vương gừ gừ có vẻ không chấp nhận lý do đó, vươn cổ gầm một tiếng đầy phẫn nộ, đàn hươu tức thì hoảng loạn, con hươu đực kia không truy đuổi nữa, lùi lại chĩa gạc về phía Đại Vương đầy cảnh giác.
Khẽ nhùn người một cái, thân hình to lớn của Đại Vương nhẹ nhàng vọt qua hàng rào, nó đủng đỉnh đi về phía con hươu đực dũng cảm kia.
Hổ con bị đuổi tới khốn đốn lông xù cả lên, lúc này lấy lại tinh thần theo sau cha nó gầm gừ.
Dưới áp lực cực lớn của Đại Vương, con hươu đực không nhẫn nại được nữa, hung dữ lao về phía Đại Vương, nếu như ở đồng hoang, nó sẽ bỏ chạy không cần suy nghĩ.
Giờ thì khác.
Đi theo con hươu đực còn có ba con hươu nữa, còn đàn hươu được một con hươu đực khác suất lĩnh húc vào hàng rào.
Đại Vương sững sờ, nó chưa bao giờ gặp con hươu nào dám chủ động tấn công mình, lại nhìn ba con hươu kia đã phát điên, cảnh giác lách mình sang bên, thế là cái gạc húc thẳng vào hàng rào vụn gỗ tung tóe.
Nếu không phải Đại Vương nhanh chân dùng móng kéo con sang bên thì hổ con bị húc gãy xương rồi.
Rắc! Cú va chạm kinh hồn khiến một cái cọc gỗ lớn bị gãy, đàn hươu tranh giành nhau cướp đường mà chạy.
Đại Vương mất mặt lắm, xông vào tát văng một con hươu, coi như có thu hoạch, hổ con xông lên, ngoạm lấy yết hầu, con hươu giãy chết kháng cự, hổ con ngoạm rất chặt, máu ồng ộc tuôn ra.
Vân Lang còn cứ tưởng là sẽ được xem một cảnh hổ hươu đại chiến, không ngờ Đại Vương vào lúc quan trọng lại trốn mất, giờ còn ngồi trên hàng rào uy phong lẫm liệt như chưa có chuyện gì xảy ra:” Tránh nặng đánh nhẹ, mày cũng biết dùng binh pháp rồi à?”
Đại Vương cao ngạo nhìn đàn hươu hoảng loạn bỏ chạy, không thèm để ý tới Vân Lang.
Hổ con vất vả tha chiến lợi phẩm về nhà, giờ Đại Vương rất không thích làm bẩn lông, Vân Âm để lại ấn tượng cho cha con nó quá sâu sắc, lông bẩn một chút là bị đưa đi tắm ... Mà quá trình khổ vô cùng.
Tư Mã Thiên cũng là người thích tuyết, cầm ô đi dạo trong ngày tuyết lớn là một trong số hoạt động mà hắn thích nhất.
Thực tế hắn không chỉ thích tuyết mà còn thích mưa, gió, nếu nói tệ hơn chút, hắn thích cả những loại thời tiết thiên tai ... Vì như động đất, lũ lụt, mưa bão ... Hắn ghét nhất ngày trời trong gió mát, nắng vàng rực rỡ, vì nó không khơi lên được trái tim sử quan của hắn.
Chỉ có ghi chép nhiều sự kiện mới là sử quan tốt, cuộc sống bình an khô khan là đại địch của sử quan.
Đi lang thang vừa vặn thấy Vân Lang và Đại Vương nói cười từ triền dốc đi xuống, liền đứng lại đợi:” Quân hầu ở cùng dã thú thì vui vẻ vô cùng, ở cùng người lại luôn đề phòng cảnh giác, thật khác nhau.”
“ Hổ không định đả thương người, người lại có lòng hại hổ, sao không đề phòng cho được.”
“ Lại có thêm một người cam nguyện làm bạn với thú chứ không làm bạn với người.” Tư Mã thiên cảm thán:
“ Lại? Nói vậy có nhiều người lắm sao?”
Tư Mã Thiên gật đầu:” Có nhiều lắm, đếm không hết được, thậm chí bọn họ còn hình thành cả học thuyết cổ vũ con người học theo dã thú, để cao bản tính tự nhiên, tất nhiên là không hợp thời thế nên biến mất từ thời Chiến Quốc. Quân hầu dùng tiêu chuẩn dã thú đối đãi với người e sẽ có bất lợi, lâu dần tự đẩy mình vào tuyệt lộ, chỉ có thể thành dã thú, vì ở bên người không còn cảm giác an toàn.”
Vân Lang dừng chân lại, tên này thích nói những câu ảo diệu không phải vô lý:” Ngươi biết những gì rồi?”
Tư Mã Thiên buông một tiếng thở dài:” Hoàng trưởng tử không lâu nữa sẽ về kinh, e làm chuyện bất lợi cho quân hầu.”
Vân Lang khẽ ồ một tiếng:” Hoàng trưởng tử nhập kinh sẽ được phong thái tử, Vân mỗ giúp rất nhiều, vì sao gây bất lợi cho ta?”
“ Chuyện này Vân hầu phải hiểu rõ hơn bất kỳ ai mới đúng chứ.” Kênh tin tức của Tư Mã Thiên rất rộng, từ xưa tới nay tất cả thái sử công đều có nguồn tin của mình, một bộ sử tuyệt đối không phải công sức của một người, mà dung hợp tâm lực của rất nhiều người.
Vân Lang biết Tư Mã Thiên nói thật, với y mà nói chẳng có mấy ý nghĩa, Lưu Cư có thể thành thái tử, nhưng tuyệt đối không thể thành hoàng đế.
Ý nghĩ này tồn tại trong đầu y lâu rồi.
Lưu Cư thành thái tử có tác dụng lớn với hoàng quyền, nhưng một khi hắn thành hoàng đế, ngày tháng gian khổ của y cũng tới.
Quyền thần tất nhiên không thích hoàng đế trưởng thành, trẻ con làm hoàng đế là tốt nhất, đặc biệt là dưới mười tuổi, khi đó chắc chắn mỗi ngày đều là ngày lễ mà các đại thần khao khát.
Cái con heo ngu xuẩn Đổng Trác làm một điều tệ nhất là không tôn trọng hoàng đế nhỏ tuổi, sau đó mới bị bách quan ngứa mắt với ông ta quần công.
Nếu như đặt Vân Lang vào vị trí Đổng Trác, y dứt khoát đem hai huynh đệ Lưu Hiệp, Lưu Biện cung phụng như thần, cho họ đãi ngộ cao cấp nhất thế gian, để họ thành người cao quý nhất thế gian, loại cao quý tới mức không có bằng hữu.
Hoàng đế kỳ thực nên đưa lên trời thành thần, thần nên ở trên cao cúi đầu nhìn xuống nhân gian, bất kỳ chuyện gì ở nhân gian cũng không liên quan.
Chuyện nhân gian để người nhân gian định đoạt.
Cho nên Vân Lang thực sự chẳng bận tâm tới Lưu Cư.
Hiện bất kể Lưu Cư phẫn nộ thế nào, với thực lực của Vân Lang bây giờ mà nói thì Lưu Cư chỉ như con chó sủa bậy với mình thôi, y co chân lên là đá văng đi chỗ khác, chẳng là gì hết.
Tư Mã Thiên nhìn ra sự khinh bỉ trong mắt Vân Lang, hắn là một kẻ điên, nhưng không muốn nói chuyện với tên điên hơn, lời đã nói rồi, tình nghĩa làm trọn, bất kể Vân Lang muốn làm gì, hắn không quá can thiệp chỉ lùi về sau làm chức trách sử gia của mình.
Vì thế người cầm ô tản bộ tiếp tục tản bộ, người trò chuyện với hổ thì thiếp tục nói cười, hai đằng không liên quan tới nhau.