Chính lúc mọi người đang bàn tán thì trước mắt mọi người bừng sáng, chỉ thấy tầng hai của Trường Môn cung mở toàn bộ cửa sổ ra, bên trong dùng đèn mỡ trâu chiếu sáng, lại dát bạc mỏng, khiến không gian sáng rực.
A Kiều mặc áo choàng tím cực kỳ cao quý đi ra, nhưng tất nhiên ánh mắt mọi người không nhìn nàng, mà dừng trên người Lưu Triệt một thân áo đen.
Quân thần thi lễ.
Lưu Triệt phất tay nói đơn giản:” Được rồi, ăn cho no, uống cho say.”
Sau đó cầm cuốn sách ngồi trên giường gấm xem.
Tuyết trắng bay bay, tiếng nhạc reo rắt, lời ca uyển chuyển như thiên âm, muốn xuyên qua mây tới chín tầng trời.
Thế nhưng Vân Lang cúi đầu đọc Luận ngữ, Tào Tương nghiên cứu Tư Mã pháp, còn Cấp Ảm thì ảo duyện hơn ngâm nga Liên Sơn dịch.
Sách là do Tùy Việt mang tới, không xem không được.
Mục đích của hoàng đế rất rõ ràng, hậu cung thuộc về hoàng hậu, hắn không thể quản được A Kiều và hoàng hậu, nhưng quản được đám đại thần tới xem biểu diễn.
Bên tai nghe âm nhạc réo rắt, được Trác Cơ hun đúc, Vân Lang nhận ra ca vũ hôm nay rất chất lượng, từ tiếng khen không ngớt miệng của Lưu Triệt có thể thấy rồi.
Nói ra đúng là thiệt thòi, tối nay bất kể Lý phu nhân biểu diễn ướt át thế nào cũng chỉ lọt vào mắt một nam nhân là hoàng đế thôi.
Còn về phần đám A Kiều nhìn thấy, Lưu Triệt chỉ coi là tình thú.
Tào Tương nghe cữu cữu thi thoảng phát ra tiếng hô lớn, toàn thân ngứa ngáy, đặt sách xuống mắng Tùy Việt đứng trong lán bọn họ:” Sao ngươi không đi theo dõi người khác, ví như chỗ lão sắc quỷ Công Tôn Ngao kia kìa, ngươi ở đây làm sao ta đọc sách được.”
Tùy Việt chỉ cười chắp tay một cái không nói, Công Tôn Ngao tuy háo sắc như mạng nhưng lúc này đố dám liếc nhìn nửa cái, Tào Tương thì khác, đợi lúc hắn nhìn rồi thì phải làm sao?
Vân Lang đã lâu lắm rồi không nói gì làm Tào Tương lấy làm lạ, quay sang mới phát hiện y ngồi quay lưng về phía sân khấu, cầm cuốn sách xem say sưa.
Tùy Việt cười:” Đây mới là thần tử tốt của bệ hạ.”
Cái lão già không biết thẹn Cấp Ảm nghe vậy quay đi luôn, lại còn đung đưa người đọc thành tiếng, Tào Tương chỉ đành thở dài một tiếng học theo.
Tùy Việt khom người vái cái nữa rồi rời đi.
“ Hôm đó nhìn thấy Lý phu nhân còn tưởng là một mỹ nhân yểu điệu mảnh mai, không ngờ cởi y phục ra lại đầy đặn như thế.” Tào Tương hiển nhiên là đã nhìn trộm, lẩm bẩm một mình, giọng vô vàn nuối tiếc:
Lão già Cấp Ảm chép miệng còn tiếc nuối hơn gấp bội:” Thương cho lão phu tuổi già mắt kém, chỉ thấy cái bóng lờ mờ.”
Người Vân Lang khẽ run một cái, không biết vì tiếc hay là vì chột dạ.
Sau khi Lý phu nhân biểu diễn xong, bữa tiệc tiến vào giai đoạn bình thường, mặc dù trên sân khấu có bốn ca vũ cơ dung mạo xuất chúng, váy sa mỏng khoe da thịt như ẩn như hiện biểu diễn, nhưng không ai có hứng thú thưởng thức, cười nói mời rượu nhau vui vẻ ung dung.
A Kiều xem xong Lý phu nhân khiêu vũ đã quay về, Lưu Triệt ngồi khoanh chân trên giường gấm liên tục nâng chén mời quần thần, tiếng cười rất sảng khoái.
Tới tận giờ Tý (11pm-1am) tiệc mới tàn.
Vân Lang và Tào Tương ngáp ngắn ngài dài, chuẩn bị theo lối đi nhỏ về Vân thị, bị Đại Trường Thu ngăn lại, nhất định muốn bọn họ đi về bằng cửa trước giống các đại thần khác.
“ Chuồng ngựa Trường Môn cung ở tiền viện.” Vân Lang nói nhỏ với Tào Tương trước khi tên này nổi khùng:
Tào Tương lập tức tỉnh hẳn, kéo tay Vân Lang đi thật nhanh, vượt qua trùng trung cung cấm nghe thấy tiếng gào không giống tiếng người.
Thời tiết giá băng thế này bị người ta hất nước lên thì mau chóng thành tượng băng thôi, mà trong chuồng ngựa có tới ba bức tượng.
Vân Lang đi tới giơ ngón tay búng băng đọng trên râu Lý Quảng Lợi cao lớn:” Hảo hán, kỳ thực ngươi có thể đi bằng con đường đàng hoàng tiến thân.”
Không ngờ Lý Quảng Lợi lại hung dữ trừng mắt:” Tiểu nhân vô sỉ.”
Vân Lang không giận, chưa nói tâm thái y được tôi luyện, muốn làm y giận phải đủ tư cách nữa, thiện chí nhắc:” Bảo vệ tốt tay của ngươi, cầm vũ khí không thể thiếu ngón, ngoài ra huynh đệ của ngươi không cường tráng như ngươi đâu, không cầu xin, hình phạt không dừng lại. Đừng ương bướng ở chuyện vô nghĩa.”
Lý Quảng Lợi nhìn sang bên thấy huynh trưởng đã sắp ngã quỵ, vội vàng hét lớn, hắn biết, một khi ngủ là chết chắc.
Mọi người chỉ biết thở dài đi qua ba huynh đệ họ, hoàng đế chỉ cần Lý phu nhân, còn người khác không thèm bận tâm.
Vân Lang quay trở về phòng Hồng Tụ, Hồng Tụ hầu hạ y rửa ráy thay quần áo xong mới hỏi:” Lý phu nhân có đẹp không?”
“ Lúc Lý phu nhân khiêu vũ thì ta nghiên cứu Luận Ngữ, thu hoạch không nhỏ.”
Hồng Tụ hiển nhiên cho rằng y nói dối, giận dỗi:” Nói linh tinh.”
Vân Lang cười khổ:” Nàng không biết, bệ hạ sai hoạn quan phát cho mỗi người bọn ta một cuốn sách, khi đọc xong ngẩng đầu lên thì Lý phu nhân đi mất rồi.”
Hồng Tụ che miệng cười khúc khích, nói thế thì nàng tin.
“ Nàng ấy chẳng qua là nữ nhân đáng thương thôi mà, nàng cần gì ghen tỵ.” Vân Lang ôm Hồng Tụ vào lòng dỗ dành:
Hồng Tụ lắc đầu có cái nhìn khác:” Phu quân sinh ra đã cao quý hơn người, làm sao hiểu những người hèn kém muốn truy cầu chút phú quý gian nan thế nào. Lý phu nhân biết dựa vào bệ hạ mới có thể sống, huynh đệ nàng mới có cơ hội phát đạt, cho nên mới cam lòng chịu nhục.”
“ Mang hi vọng mong manh, lấy mạng đặt cược chút phú quý có đáng không.” Vân Lang vuốt chóp mũi Hồng Tụ:” Ta thấy họ tự làm tự chịu.”
“ Không phải, phu quân không hiểu được đâu.” Hồng Tụ vẫn lắc đầu:
Vân Lang cười:” Sao ta không hiểu, bọn họ giống như hạt giống bị đè dưới tảng đá lớn, hạt giống thì muốn đâm chồi bén rễ, dù trên đầu có đá lớn vẫn phải sống, cho nên, hoặc chịu đè bẹp, hoặc nỗ lực sinh trưởng hất tảng đá đi để đón lấy mặt trời mưa gió. Có điều, không hiểu vì sao huynh đệ Lý thị lại coi ta chính là tảng đá đó thôi.”
Có điều giờ không phải là lúc tìm hiểu chuyện ấy, ôm mỹ nhân thơm tho sắc đẹp không thua kém gì Lý phu nhân, giờ mà còn tiếp tục nghiên cứu Luận ngữ thì uổng công làm người rồi.
Sau khi trời sáng Vân Lang nghe được một tin, đêm qua tuyết lớn như vậy không giết được ba huynh đệ Lý thị, hoàng đế lấy cớ đó là thiên ý liền trả họ lại cho Lý phu nhân.
“ Bọn họ cởi hết quần áo, ôm lấy chiến mã vượt qua được ải này.” Đại Trường Thu gắp một miếng dưa chua cho vào mồm, hài lòng nuốt xuống mới giải thích cho Vân Lang, sáng nay ông ta tới sớm, thấy đêm qua Vân Lang ở phòng Hồng Tụ thì rất vui vẻ.
Hoàng đế cho phép trừng phạt ba huynh đệ Lý thị, nhưng không cho A Kiều lấy mạng người ta, vì thế người ta qua được rồi, không lý do gì làm khó nữa.
Lý Quảng Lợi kỳ thực là một quân nhân hợp cách, cảnh ngộ của hắn không khác gì Lý Lăng, đều bị hoàng đế giết sạch cả nhà khi cầm quân ở ngoài, nên đi vào con đường không lối về.
Chỉ có điều Lý Lăng lựa chọn đầu hàng Hung Nô, còn Lý Quảng Lợi thì trả thù Lưu Triệt, hắn dẫn ba vạn tinh nhuệ Đại Hán tiêu hao hết trong cát vàng mênh mông.
Những người sống dưới thời đại của Lưu Triệt gần như chỉ có bi kịch, càng ở gần hắn càng như thế.