Hai người rời khỏi cái phòng ấm nhốn nháo, sóng vai đi trên mặt đất phủ tuyết, ngó nghiêng bốn phía không thấy ai, bẩt ngờ bế xốc Hồng Tụ lên đi về nhà chính.
Ai ngờ chưa tới nơi thì thấy Đại Trường Thu đứng ở cửa cười, Hồng Tụ ngượng chín mặt thoát khỏi vòng tay Vân Lang, nấp sau lưng y.
Đại Trượng Thu cười ha hả lên tiếng trước:” Lão phu không làm lỡ chuyện của hầu gia ngài đâu, chỉ muốn chuyện lời, A Kiều quý nhân mở bạch tuyết yến, mời hầu gia tối nay tới dự tiệc.”
Vân Lang không hiểu:” Bạch tuyết yến là gì?”
“ Lý phu nhân tới múa cho các đại thần xem.” Đại Trường Thu nói nhẹ nhàng như không:
Vân Lang há hốc mồm:” Thế mà cũng được à?”
“ Chẳng qua chỉ là một con tiện tỳ thôi, có gì mà không được ạ?”
“ Ý ta nói tới bệ hạ.”
Đại Trường Thu nói nhỏ:” Đây là chuyện hoàng hậu ra lệnh, bệ hạ cũng không thể ngăn cản.”
Vân Lang cảm khái:” Té ra bệ hạ cũng có lúc bất đắc dĩ à?”
Đại Trường Thu không tiếp câu này của Vân Lang, nhìn Hồng Tụ xấu hổ cúi đầu, cười rất vui:” Không tệ, không tệ, sống thật tốt hơn tất cả mọi thứ.”
Nói xong ngửa mặt cười lớn đi vào giữa trời tuyết, tâm trạng tốt không cả đội nón lên.
Có Hồng Tụ ở bên cạnh, Vân Lang chẳng nhớ nổi dáng vẻ Lý phu nhân thế nào nữa, hôm nay Hồng Tụ hết sức chủ động, vì thế rất mỹ mãn.
Tới chập tối Vân Lang lên đường tới Trường Môn cung, trong đầu chỉ toàn hình ảnh triền miên cùng Hồng Tụ, lúc này đoán chừng có thấy mỹ nhân nào đi nữa thì tâm thái cũng rất bình hòa.
A Kiều muốn Lý phu nhân múa chiêu đãi trọng thần, đối với nàng mà nói chẳng phải là sỉ nhục người khác, dù sao đối với một nữ nhân không có danh phận, A Kiều có cả vạn lý do coi người ta chỉ là ca cơ.
Sự thực là A Kiều giờ cũng chẳng có danh phận gì, nhưng mà toàn bộ Đại Hán tựa hồ quên mất điều ấy.
Vân Lang từ cửa bên đi vào Trường Môn cung, lúc này tuyết trắng rơi đầy trời, nhưng ao sen cực lớn chẳng những không đóng băng mà còn có hơi trắng mong manh bốc lên, kim giáp võ sĩ áo choàng đỏ đứng uy nghiêm trong tuyết, vô số đèn lồng hoa sen bập bùng lửa đỏ trông như hoa sen nở rộ thật.
Đã thế mười mấy trù nương Vân thị nữa, tới ngay cả Vân Lang thân là gia chủ còn không biết vì sao họ ở nơi này, mà chẳng có gì, A Kiều có thói quen tùy tiện sử dụng đồ của Vân thị từ lâu rồi, giờ đỡ hơn xưa nhiều rồi đấy.
Vân Lang tới sớm quá rồi, đường đường Vĩnh An hầu, Vệ tướng quân tới mà chẳng ai chiêu đãi.
Nhìn thấy rượu nho đỏ sậm tử trên ngọn núi băng lớn phun ra, men theo kênh tuyết chảy xuống, Vân Lang phải tặc lưỡi về độ ăn chơi này, lấy cái chén ngọc hứng rượu nho thong thả đi trong tuyết uống.
Chưa uống hết chén rượu thì Tào Tương đi cái xe ngựa phô trương của hắn tới, ăn mặc như gấu chó, được hai thị nữ dìu đi, vừa thấy Vân Lang liền gạt thị nữ ra, sải bước như bay tới.
“ Ngươi tới sớm quá, có nghe nói hôm nay Lý phu nhân mặc váy gì khiêu vũ không? Có phải là sa mỏng?” Vừa nói tới đó thì Tào Tương phát hiện Cấp Ảm đi về phía này, lớn đường hoàng đổi giọng:” Tối nay chúng ta nhất định phải là quân tử đường hoàng, phi lễ vật thị.”
Lão tử khinh! Vân Lang không thèm trả lời, núi rượu bày cả bên ngoài thế này, cảm giác A Kiều rất tức giận, đoán chừng Lý phu nhân phải múa trong tuyết.
Cấp Ảm cũng lấy một chén rượu, cười ha hả:” Lão phu tới xem mỹ nhân.”
Tào Tương trừng mắt phẫn nộ:” Hạng người vô sỉ.”
Tên này ghen quá rồi, Vân Lang đưa chén rượu chặn họng Tào Tương:” Bớt giận, chúng ta kỳ thực vô tội, ngại thể diện A Kiều quý nhân không thể không tới.”
“ Hay hay, lý do được lắm, cho lão phu mượn nhé.”
Mọi người đều thông minh, ai lừa được ai, lúc này nói mấy lời giả dối về ngoài chỉ khiến người ta coi khinh thôi, thế nên giải thích thế này là hợp lý.
Dù sao ai cũng sợ uy A Kiều mà tới, không nhìn cũng uổng.
Đứng ở trong tuyết uống rượu lạnh, bụng lại bốc lên hơi nóng, cho nên cũng không thấy lạnh.
Phó dịch Trường Môn cung làm việc rất có hiệu suất, chẳng bao lâu dùng một cái bàn gỗ lớn dựng thành sân khấu trên ao sen, trải thảm dầy lên, thành nơi có thể khiêu vũ rồi.
Một người mặc thanh y hoảng hốt chạy tới Trường Môn cung, bất kể mặt đất đầy băng lạnh, quỳ xuống hướng lên lầu gào thê lương:” Xin quý nhân khai ân.”
Tào Tương nhíu mày:” Đâu ra sâu thối phá hỏng nhã hứng bản hầu?”
“ Lý Duyên Niên đấy.” Cấp Ảm nhận ra, cười nói:” Chà lão phu chỉ thấy Lý thị huynh đệ mở màn cao giọng ở cuộc săn, không biết kết thúc thế nào.”
Tào Tương xem thường:” Đã làm thì phải nghĩ tới kết cục chứ?”
Vân Lang nhìn Lý Duyên Niên quỳ ở đó thoáng chốc toàn thân phủ tuyết, nếu là bách tính bình thường, qua đường gặp cảnh này, y sẽ đứng ra. Nhưng là một kẻ tham gia vào trò chơi chính trì thì Vân Lang chỉ trầm ngâm:” Chuyện này liệu có đơn giản vậy không, đã làm rồi hẳn có thủ đoạn ứng phó chứ?”
“ Hoàng hậu và A Kiều liên thủ thì không còn nhiều cơ xoay chuyển, trừ khi cữu cữu ta ra tay, nếu không A Kiều muốn Lý phu nhân cởi sạch khiêu vũ thì nàng cũng phải làm.” Tào Tương biết khả năng này là không thể, song mắt vẫn ánh dâm quang:
Trọng thần tới càng lúc càng nhiều, cái lán nơi Vân Lang đứng không đủ chỗ, ai bảo y chọn vị trí đẹp nhất xem ca vũ, đều tự động lờ đi người quỳ trước đại điện, chảo hỏi nói cười tự nhiên.
“ Xin quý nhân khai ân.” Cứ cách một lúc Lý Duyên Niên lại la lên, lúc này đã thành người tuyết:
Tào Tương ngửi thấy mùi âm mưu, nhắc Vân Lang:” Tình hình không ổn.”
Cấp Ảm cười hăng hắc:” Rốt cuộc có trò hay để xem rồi.”
Vân Lang cười rót đầy rượu cho Cấp Ảm:” Lão tiền bối nói rõ hơn đi.”
Cấp Ảm lườm Vân Lang:” Bớt giở trò đi, đừng hòng dụ lão phu, dù sao lần này A Kiều quý nhân không được lợi gì đâu.”
Giờ thực sự mới hay, chuyện này không thể dừng lại, nếu không thì A Kiều mất mặt, đành binh tới tướng ngăn thôi.
Lúc này Đại Trường Thu từ bên trong điện đi ra, một tay tóm cổ Lý Duyên Niên:” Mấy năm trước chuyện Chủ Phụ Yển ở cùng chuồng với ngựa bị người ta quên mất rồi, vậy nhắc nhở một chút mới được.”
Lý Duyên Niên bị chộp cổ, không nói ra nổi một lời, bị Đại Trường Thu tóm đi như gà con, xung quanh cũng chẳng ai có phản ứng gì, kỳ thực mọi diễn biến đều không lọt khỏi mắt họ.
Chuyện tới bây giờ, Vân Lang nhận ra A Kiều thực sự là đã nổi giông tố, kể cả nàng siêu thoát rồi, nhưng mẫu thân nói đúng, bảo nàng không ghen là không thể.
Công Tôn Hạ, Tang Hoằng Dương đi cùng nhau, Đổng Trọng Thư tới một mình, rồi các tướng lĩnh như Vệ Thanh, Công Tôn Ngao cũng tới, vậy là các nhân vật trọng yếu trong triều gần như đã đầy đủ.
Vẫn không có ai chiêu đãi khách, song vô số món ngon được đưa lên, rồi nhạc sư lên sân khấu giữa ao biểu diễn, còn khách đứng lố nhố nhìn nhau.
Thấy vậy Công Tôn Hạ chủ động đứng ra mời mọi người tới từng lán ngồi.
Vân Lang vốn ngồi cùng bàn với Tào Tương, bị lão già Cấp Ảm mặt dày chen vào giữa:” Tào hầu, bệ hạ chắc ở trên lầu hả?”
Tào Tương tiết lộ:” Không chỉ bệ hạ đâu cả hoàng hậu cũng ở Trường Môn cung đấy.”
Cấp Ảm cái lão già không nên nết còn vỗ tay cười:” Chà nói như thế hoàng trưởng tử lên làm thái tử là chắc rồi.”