“ Huynh còn nói muội thiên vị, huynh mới càng thiên vị.” Tô Trĩ không đành lòng nhìn nhi tử bị thiệt thòi, bế nhi tử lên, đi đi lại lại trên mặt đất:
“ Mẫu thân muội thế nào rồi?” Vân Lang không còn gọi Tô thị là nhạc mẫu nữa:
“ Đỡ hơn nhiều, có điều chỉ nhận ra Tô Hoán thôi, giờ chỉ cần không thấy nó là la hét gọi suốt.” Tô Trĩ khẽ thở dài, nàng đã nghiên cứu rất nhiều phương thuốc nhưng vẫn vô vọng:
“ Vậy đã tìm ra tung tích thê thiếp Tô Hoán chưa?” Chuyện này Vân Lang không can dự, đám Tống Kiều tự phái người làm:
“ Bặt vô âm tín, từ khi Tô Hoán bị bắt thì tan đàn xẻ nghe rồi, nó cũng không có ý định lập gia đình nữa, chỉ xin muội cho nó ở lại, cho một miếng cơm là thỏa mãn rồi.”
Tô Trĩ biết trượng phu không muốn nhìn thấy Tô Hoán nên nàng mua một viện tử nhỏ, thuê vài phó nhân, an bài mẫu thân và đệ đệ ở đó:
Vân Lang khẽ thở dài:” Cũng đành, đại nạn không chết, con người cần cảnh tỉnh.”
“ Phụ thân ...”
Vân Lang cười lạnh:” Ta sai người báo tin tốt lành cho phụ thân muội, còn có cả bút tích của Tô Hoán, kết quả là ngay hôm sau ông ta biến mất, đoán chừng là muốn tìm nơi ta không thể tìm ra để an thân lập mệnh, ông ta hoàn toàn vứt bỏ thê nhi rồi.”
Còn nghĩ nói tới chuyện này Tô Trĩ sẽ thương tâm, không ngờ nàng chỉ vẻn vẹn "ồ" một tiếng, sau đó tiếp tục đung đưa nhi tử.
“ Có bức bối gì thì trút ra đi, đừng ủy khuất bản thân.” Vân Lang không yên tâm, tính tình Tô Trĩ không dấu được tâm sự, kìm nén như thế sẽ hại người:
Tô Trĩ ngồi xuống:” Muội đã tuyệt vọng rồi, giờ nghe thấy ông ấy sống tốt, còn mong gì nữa?”
Vân Lang gật đầu:” Muội nghĩ thế là tốt, ông ấy là người biết làm sao sống sót, chẳng cần lo.”
“ Sư huynh, đợi các con cai sữa, muội tới y quán luyện lại bản lĩnh, sau đó theo huynh đi một chuyến Mạc Bắc, để chứng kiến cảnh ‘Khói buồn cao đại mạc, ráng chiều phơi trường hà’ nhé?” Tô Trĩ hớn hở nhìn Vân Lang đầy kỳ vọng:
“ Muội ở Thụ Hàng thành đã thấy rồi còn gì, lần này ta sẽ đi xa hơn nhiều, có khi sẽ thấy phong tuyết Bắc Hải.” Vân Lang vỗ đầu Tô Trĩ như cô bé chẳng chịu lớn, làm mẹ rồi vẫn nghĩ tới chơi:
“ Vậy thì muội đi xem Bắc Hải, có phải là nơi người ta dùng băng tuyết làm nhà sưởi ấm không?” Tô Trĩ càng hứng thú:
“ Đúng rồi, muội đừng nghĩ nhà làm băng tuyết sẽ lạnh, ấm lắm đấy, theo ta biết có tộc người còn sống ở nơi lạnh hơn nữa, bọn họ dùng nhà băng sống qua mùa đông đấy.” Vân Lang nghĩ một lúc:” Có điều dù thế nào ta cũng đưa muội đi đâu, con còn nhỏ cần mẹ bên cạnh, huống hồ lần này Hung Nô đã cùng được, ta sợ chó cùng rứt dậu sẽ có nguy hiểm khó lường.”
Tô Trĩ ương ngạnh:” Chính vì nguy hiểm nên muội mới muốn đi cùng huynh, muội chết thì huynh đưa muội về, nếu huynh chết, chúng ta vĩnh viễn ở trong nhà băng cùng nhau.”
“ Muội đúng là cô bé ngốc.” Vân Lang nhìn Tô Trĩ cười ôn nhu, trong mấy thê thiếp, đoán chừng chỉ có Tô Trĩ dám yêu dám hận sẵn sàng chết cùng y, vì tình yêu của nàng là vô tư thuần túy nhất:
Tống Kiều là nữ tử Đại Hán tiêu chuẩn, ôn nhu mà kiên cường, nếu trượng phu chết, nàng sẽ sống nuôi dạy con tới già hợp táng cùng trượng phu.
Hồng Tụ là nữ tử từng trải qua đại nạn, nàng biết sinh mệnh quý giá, sau khi biết trượng phu chiến tử sẽ nỗ lực tìm cách sống mới đặc sắc hơn, vì chết cùng trượng phu là vô nghĩa.
Về phần Trác Cơ đã trải qua tang thương, nàng có nhận định quá mạnh về số mệnh, bất kỳ khổ nạn nào với nàng đều coi là khảo nghiệm của trời cao.
Không ai sai cả, thậm chí có thể nói hành vi của Tô Trĩ là vô tri vô ích nhất, nhưng nó hợp tâm lý nam nhân, cho nên Vân Lang yêu thương nàng nhất, khoan dung nhất, chiều chuộng nhất.
Đã đồng sinh cộng tử rồi thì chuyện khác chỉ là vụn vặt không đáng nhắc tới.
Trác Cơ muốn làm rõ điểm này, nhưng nàng sẽ không bao giờ hiểu được vì sao Tô Trĩ suýt nữa vì phụ mẫu mà gây ra họa diệt vong của Vân thị, mà Vân Lang lại càng thêm yêu thương.
Mặc dù thái độ của Vân Lang với Tô Trĩ luôn thô bạo nhất, nhưng Tô Trĩ được yêu thương nhất là không cần nghi ngờ.
Dáng vẻ Vân Lang cần cuốn sách giảng bài cho đệ tử rất thu hút, Trác Cơ nhìn mãi không chán, một nam nhân thanh y, tóc xõa, tay chắp sau lưng đủng đỉnh đi xuyên qua đám trẻ con, nụ cười như nắng ấm thi thoảng dùng sách vỗ đầu một đứa bé nghịch ngợm không chú tâm học bài, nhìn thôi đã thấy lòng ấm áp.
Trận tuyết lớn thực sự đầu tiên vào mùa đông cuối cùng cũng tới.
Mặt đất trải một tầng tuyết trắng dày, phó dịch bận rộn dùng cành trúc đập tuyết đọng trên các tán cây, mỗi lần đập lại có cả đống tuyết đỏ xuống, làm họ vội vàng bỏ chạy.
Ao sen không còn cảnh phồn thịnh nữa, một lớp băng mỏng phủ trên mặt, thi thoảng có con cá chép hồng phá vỡ lớp băng đớp không khí rồi lại chui xuống dưới.
Mặt ao vẫn còn vài đài sen khô quắt, hạt bên trong rơi hết rồi, làm cái đài trống nhẹ bẫng, gió thổi qua là run lẩy bẩy.
Vài con chim nhỏ tuyệt vọng co ro trên cành cây trơ trụi, xù lông lên như quả cầu bống, chẳng biết làm thế có chống lại được cái lạnh và đói không?
Tiếng đọc sách vang lên, đám chim se nháo nhác bay đi, bỏ lại chút bụi tuyết rồi biến m ất.
Tuyết trên mái nhà đóng lớp dày, làm mái cong trông càng cao hơn.
Hồng Tụ mặc chiếc áo choàng đỏ đi giữa tuyết trắng trông vô cùng bắt mắt, phút giây kéo mũ xuống lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ, ngay cả Trác Cơ cũng có chút chấn động.
Vân Lang khẳng định cô bé này cố ý, trong nhà rất nhiều bà tử tráng kiện, lại còn mấy trù nương vai hùm lưng gấu, nào tới lượt nàng phải đội tuyết đi đưa bánh nướng cho bọn trẻ như thế.
Trác Cơ khâm phục nhìn Vân Lang:” Phu quân có phúc thật.”
“ Gia gia ta nói rồi, ta tới thế giới này là để hưởng phúc, nàng không phục à?”
Trác Cơ thở dài:” Thiếp hận không thể làm nam tử, nếu thiếp là nam tử cũng sẽ sống như thế.”
Vân Lang thấy Hồng Tụ đang bận rộn phát bánh cho bọn trẻ, nói nhỏ:” Lúc chúng ta âu yếm ở ao nước nóng, nàng không nói vậy.”
Trác Cơ lườm một cái cảnh cáo:” Thiếp nói sao?”
“ Nàng nói làm nữ nhân thật thích, sau đó chỉ nghe thấy nàng a a ..”
Trác Cơ đỏ mặt nhéo Vân Lang một cái:” Hạ lưu, muốn thiếp đi sớm thì nói rõ.”
Nói rồi sai nha hoàn ôm đàn, lắc mông bỏ đi, nàng không muốn thấy dáng vẻ đáng ghét của Vân Lang khi ở bên nữ nhân khác.
Hồng Tụ tới bên cạnh Vân Lang, lấy cái bánh cuối cùng:” Vẫn còn nóng, uống với trà rất ngon.”
Vân Lang nhận lấy cái bánh, cắn một miếng lớn thỏa mãn gật gù, rất thích bánh bột mỳ nướng không cho thêm bất kỳ thứ gì này, ăn vào miệng đầy vị lương thực.
“ Phu quân đã lâu lắm rồi không lên triều, hôm nay lại có quan sai tới thúc giục.”
Vân Lang lắc đầu:” Không ai thích ta lên triều hết, sở dĩ có quan sai tới là do chức trách của thừa tướng, ta đi hay không chẳng khác gì. Chẳng bằng ở nhà dạy học cho bọn trẻ, mùa xuân ta xuất chinh rồi, không có thời gian nữa.”
Hồng Tụ rót cốc trà nóng đưa tới, lí nhí:” Vậy phu quân nên ở bên thiếp mới đúng, cả nhà chỉ thiếp chưa có con.”
Vân Lang ngạc nhiên, Hồng Tụ vốn tính lãnh đạm, trừ chức trách nàng chưa bao giờ chủ động quấn lấy y.
“ Hôm qua mẫu thân thác mộng thiếp, hỏi thiếp có con chưa, còn trách thiếp lạnh nhạt với chàng.”
Vân Lang biết chuyến này đi không phải một năm nửa năm mà hoàn thành, hoàng đế không chỉ muốn giải quyết triệt để Hung Nô mà còn nạp Tây Vực vào bản đồ, muốn làm được những chuyện đó phải đi rất nhiều dặm đường, làm rất nhiều việc, nắm lấy tay nữ tử cả đời không có mấy cảm giác an toàn này.