Quá trình săn bắn rất dài, dài cả một ngày, dài suốt cả một ngày, trong quá trình đó Lý Duyên Niên, Lý Quảng Lợi, Lý Quý đều không rời Lý phu nhân.
Có thể nhìn ra bọn họ cực kỳ cảnh giác, cực kỳ cẩn thận.
Thấy Vân Lang cứ nhìn mình, Lý phu nhân uyển chuyển thi lễ, sau đó đứng sau Lưu Triệt, chu đáo giúp hoàng đế chỉnh lại áo choàng, ý tứ hết sức rõ ràng.
Vân Lang mỉm cười lắc đầu, biểu thị mình không có ý mạo phạm rồi đi tới bên Trường Bình lấy cung tiễn chuẩn bị bắn cung.
“ Ngươi không kéo được cung cứng đâu.”
Lời Trường Bình luôn khó nghe như vậy, có điều Vân Lang không để bụng, nhắm dã thú thưa thớt dưới đài, bắt loạn xạ một hồi, quả nhiên chẳng mũi tên nào trúng đích.
Trường Bình thở dài:” Đừng lãng phí cung tên nữa.”
Vân Lang bắn vài cái coi như đã tham gia hoạt động sắn bắn này, thu cung lại, đi tới bên cạnh:” Lý phu nhân đắc sủng, mẫu thân bỏ công sức không ít?”
Trường Bình không phủ nhận:” A Kiều quá ngang ngược, cần phải có người kiềm bớt.”
“ Mẫu thân, nay A Kiều không bận tâm chuyện tranh sủng nữa rồi.”
“ Ngươi biết gì, nữ nhân sẽ không qua nổi ải đố kỵ.”
Vân Lang nói nhỏ:” Nữ mộ trinh khiết, nam hiệu tài lương (1), tri quá tất cải, đắc năng mạc vong (2), võng đàm bỉ đoản, mỹ thị kỷ trường (3), tín sử khả phúc, khí dục nan lượng (4). Ba mươi hai chữ này mà là vốn lập thân của nàng. Hiện A Kiều càng sống càng siêu thoát, mẫu thân lại cứ canh cánh trong lòng chuyện cũ, người để chuyện Lưu Cư che mờ hai mắt rồi.”
Vân Lang chưa bao giờ nặng lời như thế, Trương Bình giật mình:” Ngươi biết cái gì rồi?”
“ Mẫu thân và bệ hạ ngày càng xa cách.”
“ Ta biết, đó là vì ta quản quá nhiều, khiến bệ hạ không vui, nhưng nếu ta không quản, thì Lưu Cư ...”
Vân Lang cắt lời:” Nếu mẫu thân không quản thì Lưu Cư đã thành thái tử lâu rồi.”
Trường Bình giật mình một cái rồi im lặng, sức nặng mỗi lời Vân Lang nói ra bây giờ đã hoàn toàn khác xưa, đến bà dù không phục cũng phải cẩn thận suy ngẫm.
Vân Lang không nói nữa, để bà có thời gian bình tâm ngẫm lại, trí tuệ chính trị của Trường Bình ăn đứt y, chẳng qua người trong cuộc thì tối, bị nhiều nhân tố ảnh hưởng tới hành vi chính xác.
“ Lần này bệ hạ cực kỳ thất vọng với mẫu thân và Lưu Cư, hàng hóa tây nam bị Lưu Cư lấy đi một nửa, vì hoàng hậu và mẫu thân nên mới áp chuyện này xuống, chuyện xử lý toàn tộc Tạ thị cho thấy rõ điều đó, không phải vì Tạ Trường Xuyên tham ô, mà vì ông ta ngả về phía hoàng trưởng tử quá rõ ràng ... Đây là lời cảnh cáo với thần tử, rất nhiều người nhìn ra.”
“ Vì sao không ai nhắc ta?” Trường Bình đột nhiên thấy hẫng người nói thế chẳng phải trước nay mình làm sai hết sao, phải vịn lan can để ổn định lại:
“ Mẫu thân quá cường thế, từ khi xảy thai tâm tình đi xuống, lại cao ngạo muốn tự mình thoát ra khốn cảnh, muốn lựa chọn thứ có tính khiêu chiến, như thế đại tướng quân, A Tương, làm sao đoạt đi lạc thú duy nhất của người?” Vân Lang vội đỡ lấy Trường Bình:
“ Vậy vì sao giờ ngươi lại nói?”
“ Vì con phát hiện, Đại Hán sắp xuất hiện một nhóm ngoại thích mới, sẽ thay thế địa vị của chúng ta.”
Trường Bình ánh mắt âm u nhìn Lý phu nhân đang nói cười với hoàng đế, nhìn ba huynh đệ họ Lý đứng xung quanh, sau đó mỗi tay kéo một đứa nhi tử rời đài cao, chuẩn bị về nhà.
Chuyện hôm nay làm bà hổ thẹn, vì thế tay Vân Lang và Tào Tương liền gặp họa.
Lưu Triệt rất hâm mộ Trường Bình có thể tùy ý xử trí Vân Lang, không cần nói lý lẽ gì với y, hắn làm sao không nhìn ra, với thủ đoạn của tỷ tỷ, tay tên tiểu tử đó sắp gãy rồi.
Nhưng Trường Bình ra tay rất có chừng mực, khi Vân Lang và Tào Tương cho rằng mình xong rồi thì bà buông tay, dù thế khi đi hai người cưỡi ngựa, khi về đành phải ngồi xe thôi.
Hoắc Khứ Bệnh nhận ra thi lễ với hoàng đế cáo lui.
Trường Bình dẫn ba hầu tước trứ danh nhất Đại Hán xuyên qua đám đông, đi tới đâu người tránh tới đó, chỉ Triệu Xung bước tới, hàm ý muốn dù là ai trước mặt hoàng đế đều phải giữ lễ nghi.
Tào Tương tay sắp bị bóp gãy tay, lửa giận từ lòng bàn chân bốc lên đầu, đá thẳng hạ bộ của Triệu Xung, nhưng bị thiết giáp cản lại, người ta chẳng sao mà hắn thì đau tái mặt.
Khi Hoắc Khứ Bệnh giơ chân thì Triệu Xung vội lánh sang một bên, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.
Vệ Thanh xưa nay luôn ôn hòa, ngoài chuyện chinh chiến, ông ta không can dự vào bất kỳ điều kỳ, hôm nay đột nhiên ngang ngược ra tay đánh Triệu Xung ngã xuống sàn, bất chấp có người lớn tiếng đàn hặc với hoàng đế, cứ vậy bỏ đi.
Thân là huynh trưởng của Vệ hoàng hậu, ông ta nhân cơ hội này tuyên bố với hoàng đế sự bất mãn của mình.
Lý phu nhân nếu như ở lại Khuyển đài cung, ông ta không ý kiến, nay trong hoạt động chính thức như vậy, phi tử làm bạn với hoàng đế không phải Vệ hoàng hậu mà là Lý phu nhân, làm ông ta rất tức giận.
Ông phải để hoàng đế thấy sự tức giận của mình.
Bên đó nhốn nháo, Lưu Triệt thẳng thèm để ý, nhưng Lý phu nhân không thể không quan tâm, lúc nãy Vân Lang nhìn nàng mấy lần với ánh mắt rất lạ, nếu là ánh mắt đầy dục vọng như Tào Tương thì rất bình thường, nhưng ánh mắt của y không phải.
“ Huynh biết bao nhiêu về Vân hầu?” Lý phu nhân khẽ hỏi huynh trưởng Lý Duyên Niên:
“ Một lời khó nói hết, người này đa tài đa nghệ, xuất thân càng quỷ dị, năm xưa Lý tiên nhân tranh đấu với y mà bị thiên phạt, Hứa Mạc Phụ vì va chạm với y mà tự tận thân vong.” Lý Duyên Niên cũng nhận ra Vân Lang nhìn muội tử mình:” Người này và A Kiều tương giao thân thiết, năm xưa bổ nhiều công sức giúp A Kiều khôi phục địa vị, y không thể là trợ lực của chúng ta, chỉ có thể là kẻ địch thôi. Ai ai cũng bảo y là quyền thần, đừng thấy y không lên triều mà xem nhẹ.”
“ Vì có A Kiều nên muội nguyện ở lại chỗ ô uế như Khuyển đài cung chứ không muốn tiến cung.”
Lý Quảng Lợi nói nhỏ:” Giết kẻ này không khó, y có thói quen ra ngoài không mang hộ vệ.”
Lý phu nhân lắc đầu:” Đừng, chưa tới lúc sinh tử, không nên dùng thủ đoạn ám sát.”
….. …..
Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, Vân Lang, Tào Tương,Vân Lang cùng đưa Trường Bình về phủ ở Dương Lăng Ấp, trò chuyện tận khuya.
Sáng hôm sau trời vừa sáng ba người Vân Lang rời đi, trên đường về cân nhắc được mất, từ khi Vân thị thành gia tộc lớn, mỗi lần suy nghĩ lại lâu hơn.
Lần này mất một ngày.
Cho nên khi Vân Lang về tới nhà vô cùng mệt mỏi, não bộ hoạt động kịch liệt khiến tinh lực bị hút cạn.
Mỗi lần thấy tâm tình trượng phu không tốt, Tống Kiều đều gọi Tô Trĩ tới bồi tiếp, chuyện này gần như thành thông lệ.
Không biết vì sao sự đa tài đa nghệ của Trác Cơ, mỹ lệ vô song của Hồng Tụ, dịu dàng hiểu chuyện của Tống Kiều lại không phải đối thủ của Tô Trĩ luôn gây họa, ai cũng biết trượng phu thiên vị Tô Trĩ tới mức vô lý.
Từ khi bị trượng phu mắng, Tô Trĩ không dám thiên vị nhi tử nữa, lần này nàng bế khuê nữ Vân Nhạc còn nhũ nương bế nhi tử Vân Động.
Hai đứa bé đặt vào lòng Vân Lang, tinh thần của y liền trở nên phấn chấn, hai đứa bé đều xinh xắn, cái mũi nhỏ như bạch ngọc làm thành, chạm nhẹ một cái, Vân Nhạc vô thức cựa mình tránh mồm chóp chép, còn Vân Động nó cứ nằm im, đôi mắt đen láy nhìn cha không chớp.
Nhi tử lười thì tất nhiên đặt trên đùi cho nằm đó, khuê nữ thích giao lưu thì ôm ở tay đung đưa ê a trò chuyện.
Nhũ nương lặng lẽ lùi ra ngoài, Tô Trĩ ngồi trên giường gấm cẩn thận chiếu cố ba cha con, chơi rất lâu mà khuê nữ chẳng mệt, lại còn càng ngày càng có tinh thần, thi thoảng ọ ẹ vài tiếng, khóe môi cong lên cười chảy nước dãi, nược lại nhi tử thi ngũ say tít rồi.
....
Thiên tự văn:
(1) Con gái phải biết ngưỡng mộ người trinh phụ khiết nữ; con trai noi theo những người tài đức.
(2) Biết sai phải sửa; đạt được một năng lực nào đó thì không thể quên được.
(3) Chớ bàn tán điểm yếu của người khác, đừng ỷ vào điểm mạnh của mình.
(4) Lời nói thật hay giả thì qua thời gian mới biết, tính khí và lòng ham muốn thì khó đo lường.