Hạ Hầu Tĩnh mặt càng lúc càng đen, mất hết kiên nhẫn, quát gọi gia đinh:” Bắt lấy nó, nhốt vào lầu gác, cấm ăn ba ngày, lão phu không cho phép chưa được thả ra.”
Lương Tán vội lớn tiếng ngăn cản:” Tiên sinh, không ổn, không ổn.”
“ Ngươi vì một nữ tử mà bỏ tình sư đồ, cả tiền đồ cũng không cần nữa sao?” Hạ Hầu Tĩnh tay run run chỉ mặt Lương Tán:
Lương Tán chắp tay một cái: “Đệ tử cho rằng Tiểu Lan làm thế mới thực sự là giúp tiên sinh, xin tiên sinh chớ trách nhầm người tốt.”
Hạ Hầu Tĩnh cười gằn hết sức dễ sợ:” Giỏi lắm, giỏi lắm, xem ra ngươi thực sự không cần tình sư đồ này nữa rồi, từ giờ trở đi ngươi không còn là đệ tử của lão phu nữa, mai lão phu sẽ thông báo cho người đọc sách thiên hạ, làm rõ lòng lang dạ thú của ngươi.”
Lương Tán từ đầu tới cuối vẫn cung kính:” Tiên sinh chớ giận, chuyện này có cách giải quyết tốt hơn.”
Hạ Hầu Diễn dùng hổ chỉ mặt quát át đi:” Ngươi còn muốn lừa cha ta tới khi nào?”
Lương Tán bực mình:” Ngươi là thứ bất học vô thuật, tự đẩy mình vào vùng xoáy nguy hiểm mà không biết, đừng ở đây nhiều lời.”
Hạ Hầu Tĩnh lạnh lùng quát:” Bắt lấy.”
Đám gia đinh có chút náo loạn, một số người muốn xông lên bị một số khác giữ lại, vì thế nãy giờ cúi đầu giả vờ không nghe thấy.
Hạ Hầu Tĩnh lúc này mới nhận ra chuyện khác thường, trào phúng:” Ngươi mua chuộc chúng?”
“ Đệ tử là người ngoài, làm sao được tộc nhân Hạ Hầu thị ủng hộ được.” Lương Tán lắc đầu, đẩy Hạ Hầu Lan lên:” Rất nhiều tộc nhân hi vọng theo Tiểu Lan sống cuộc đời tốt đẹp, được ăn vài bữa no.”
“ Ngươi cho rằng có thể thoát khỏi tay lão phu sao?” Hạ Hầu Tĩnh uy hiếp:
Chuyện đã thế này, Lương Tán đành dùng chiêu dự phòng cuối cùng, lấy trong lòng ra một cuốn sách:” Tiểu Lan là gia chủ phân chi Hạ Hầu thị, không liên quan tới tiên sinh.”
Đó là cuốn sổ hộ tịch, bên trên có quan ấn màu đỏ của huyện lệnh Trường An.
Hạ Hầu Tĩnh lảo đảo đứng không vững:” Ngươi ngươi ...”
Lương Tán hổ thẹn chắp tay:” Đệ tử bị Tiểu Lan mê hoặc, nàng bảo sao làm vậy.”
“ Chúng ta đi thôi.”
Hạ Hầu Lan xoay người kéo Lương Tán đi, Lương Tán vái một cái rồi theo nàng, cả đám gia đinh ngần ngừ nhìn nhau. Nếu Lương Tán không còn là môn hạ của gia chủ, tam nữ cũng đi rồi, hai nhà đã trở mặt, bọn họ còn ở lại đây, e rằng công việc ở hiệu bánh cũng không còn nữa, thế là một người, hai người rồi quá nửa số gia đinh đi theo bọn họ. Để lại hai cha con Hạ Hầu Tĩnh chết lặng đứng đó.
Hạ Hầu Tĩnh là bậc đại nho, trước nay không thèm để ý gia sự, nên mọi chuyện giao Hạ Hầu Diễn, ông ta ngàn vạn lần không ngờ, mình không sinh ra được đứa con lòng dạ rộng lớn mà sinh ra đứa con yêu tiền như mạng.
Hạ Hầu Diễn là một kẻ tham lam chưa bao giờ chịu bỏ ra cái gì chỉ muốn cướp đoạt, địa vị trong lòng tộc nhân khỏi nói cũng biết, nên tộc nhân chẳng nghĩa vụ gì trung thành với hắn.
Khi chức vị của Lương Tan thay đổi, thành đốc bưu quận Vị Nam, quan chức đó đối với tộc nhân Hạ Hầu thị vẫn dựa vào đất đai kiếm cái ăn, có sức ảnh hưởng tuyệt đối.
Thêm vào hắn chưa bao giờ bận tâm tiền tài, mở bốn cái hiệu bánh, bảy tám phần thu nhập chia cho tộc nhân Hạ Hầu thị, nên ai nấy đều vô cùng thiện cảm.
Gia chủ keo kiệt, tộc nhân sinh hoạt gian nan, Hạ Hầu Tĩnh đem mọi tâm tư lấy lòng Lưu Cư, đã cho Hạ Hầu Lan cơ hội mua chuộc bọn họ. Kế hoạch trở mặt ngày hôm nay là của nàng, không phải Lương Tán, Lương Tán muốn giải quyết trong hòa bình, Hạ Hầu Lan nghe hắn nói Hạ Hầu thị dây dưa với Lưu Cư e kết quả không tốt, nàng liền quyết cắt đứt luôn một lần.
Hạ Hầu Tĩnh trơ mắt nhìn tộc nhân đi theo Hạ Hầu Lan, Lương Tán, lúc này ông mới nhận ra mình sai lầm lớn thế nào.
Hạ Hầu Diễn chỉ thoáng tức giận rồi vui mừng hết sức, đi theo Hạ Hầu Lan đều là loại quỷ nghèo, là gai trong mắt hắn, chẳng đem lại tài phú cho gia tộc, chỉ mang tới gánh nặng, giờ đi hết rồi, hắn mừng lắm:” Cha, đám người này bây giờ bỏ đi, sau này thế nào cũng có ngày tới cầu xin chúng ta, lúc đó hẵng xử trí chúng.”
Hạ Hầu Tĩnh nhìn đứa nhi tử ngu xuẩn thở dài:” Nhà ta đã sa sút tới mức ngay cả một tên đốc bưu cũng không đối phó được sao?”
Hạ Hầu Diễn vẫn huênh hoang:” Đợi thái tử xác lập địa vị, cha con ta vào đông cung làm quan, một tên đốc bưu nho nhỏ là cái gì?”
Hạ Hầu Tĩnh chua chát lắc đầu:” Lương Tán vốn là đệ tử có tiền đồ nhất nhà ta, vì tài hoa của hắn, nên ta mới bỏ qua thân phận thấp hèn của hắn, đốc bưu không phải là điểm dừng cuối cùng đâu, lại có Nhi Khoan chiếu cố, càng lâu càng bất lợi cho cha con ta.”
“ Ta không hiểu, Lương Tán muôn cưới Tiểu Lan, ta cũng đồng ý hôn sự này, nếu thái tử không coi trọng Tiểu Lan, ta vẫn gả cho Lương Tán, mà khả năng thái tử đã quên Tiểu Lan rất cao, bọn chúng hoàn toàn có thể đợi, vì sao lại làm chuyện mạo hiểm này, tạo ra cục diện lưỡng bại câu thương.”
“ Xem ra Lương Tán thực sự không thích chúng ta quy thuận thái tử.”
Hạ Hầu Diễn nghiến răng:” Không bằng chúng ta đem chuyện Lương Tán hủy danh tiết Tiểu Lan nói với thái tử, để thái tử đối phó với tên đốc bưu nhỏ xíu đó.”
Hạ Hầu Tĩnh cố nén không vung tay tát nhi tử:” Giờ là lúc chúng ta toàn tâm toàn ý giúp thái tử chứ không phải là mượn lực lượng của thái tử, một kẻ không giúp ích được gì mà còn gây phiền phức, ngươi nghĩ thái tử có coi trọng không? Chuyện này đành vậy, đợi chúng ta thực sự có thực lực rồi mới nói chuyện với hắn.”
Lương Tán đứng bên xe ngựa, im lặng chợ đợi Hạ Hầu Lan đứng đó thẫn thờ nhìn đại môn Hạ Hầu thị, lúc này vết roi trên lưng đau rát.
Hạ Hầu Lan hồi lâu mới hồi tỉnh, thấy người Lương Tán run run, hỏi:” Phu quân bị thương có nặng không?”
“ Không sao, ta chẳng qua mang vết thương da thịt, mười ngày nửa tháng là lành, chỉ có nàng mang thanh danh không tốt, sau này khổ nàng rồi.”
Hạ Hầu Lan lắc đầu, nói kiên định:” Một nữ tử quá để ý thanh danh sẽ không làm được gì cả, thiếp không muốn tới thế gian này một cách uổng công.”