Đã hai ngày trôi qua, Vân Lang vốn nghĩ chuyện Lương Tán làm sẽ truyền bá xôn xao, thế nhưng ngoài kia các bà tử hay đưa chuyện tuy vẫn bàn tán đủ thứ trên trời dưới biển, song không liên quan tới Lương Tán.
Sự việc làm rõ không khó, phương thức xử lý của Lương Tán khiến Vân Lang tán thưởng.
Lương Tán không phản kháng tiếp nhận đòn roi của Hạ Hầu Tĩnh, biểu lộ hắn vẫn nhận vị ân sư này, mức độ nào đó tước giảm mức độ thù hận hai bên.
Sau khi Hạ Hầu Lan dẫn một bộ phận tộc nhân đi, Hạ Hầu Tĩnh không có hành động quá khích, chứng tỏ Hạ Hầu Tĩnh tuy không tán đồng với hành vi của Lương Tán, song coi hành vi đó là một lời khuyên gián.
Tời giờ vẫn không truyền ra tin Lương Tán bị đuổi khỏi sư môn, phải thừa nhận rằng công phu nhẫn nại của Hạ Hầu Tĩnh đúng là hàng đầu.
Hoắc Quang không nghĩ thế, cho rằng Lương Tán quá mềm lòng, thời gian phát động quá sớm, nếu theo kế hoạch của hắn tiếp tục chịu đựng tới khi Hạ Hầu thị có dấu hiệu sụp đổ sẽ tiếp nhận hoàn chình thế lực của Hạ Hầu thị.
Kế hoạch cưu chiếm tổ thước đã thất bại quá nửa.
“ Hạ Hầu Lan xinh đẹp tới mức khiến ngươi quen hết tất cả à?” Hoắc Quang đứng ở đầu thuyền, nghe tiếng thuyền gỗ phá vỡ băng mỏng:
Lương Tán ngồi trong khoang thuyền uống rượu:” Vì nàng, ta có thể bỏ đi một số nguyên tắc, đại sư huynh, làm việc đừng khô khan thế, sư phụ nói phải biết hưởng thụ quá trình, quá trình quá thống khổ thì chẳng bằng từ bỏ. Còn về Hạ Hầu thị, ta nhất định có câu trả lời cho huynh.”
Hoắc Quang quay lại mắng:” Làm việc tùy tiện.”
“ Sư huynh, đôi khi nên dừng bước lại, lười nhác chút hưởng thụ cuộc sống, tên bắn đi cũng phải cho nó thời gian bay chứ? Nóng vội quá rồi.”
Hoắc Quang bỏ ngoài tai:” Tiếp theo ngươi làm gì?”
Lương Tán ném cho Hoắc Quang bầu rượu:” Tiếp theo là đợi, đợi Hạ Hầu Tĩnh húc đầu vào tường, ta sẽ đón ông ấy về, ông ấy vẫn là chủ nhân Hạ Hầu thị, nhưng chỉ là chủ nhân học vấn. Sư huynh, nhà có người già như có báu vật, khi có phiền toái đẩy ông ta chắn đao, ta đang đợi ông ấy xui xẻo, như thế mới chuyên tâm nghiên cứu học vấn được.”
Nghe Lương Tán nói thế, mặt Hoắc Quang hòa hoãn hơn:” Con ngươi bao giờ ra đời?”
Lương Tán cười khổ:” Con đâu ra, Tiểu Lan nói dối đấy, ta còn tưởng thật, thậm chí nàng hoài nghi năng lực của ta, nói một giấc xuân tiêu chẳng khiến nàng hoài thai.”
Hà? Hoắc Quang ngạc nhiên quay người lại:” Ngươi tìm nữ nhân kiểu gì thế, không phải nói nữ nhân đó hiền thục ôn nhu lắm à?”
Lương Tán hồi tưởng:” Đó là trước kia, nàng đúng là nữ nhân ôn nhu thiện lương hiểu lòng người, nhưng sau khi cùng nhau vượt giới hạn rồi, nàng thành người đầy âu mưu quỷ kế, đến ta cũng phải hổ thẹn. Vừa rời khỏi Hạ Hầu thị tới hiệu bánh là đoạt lấy đại quyền trong tay ta, tự mình quản lý, công việc trong bếp không chuyện gì không biết, căn bản không giống nữ tử được chiều chuộng. Phải biết rằng Hạ Hầu Tĩnh vì nâng cao giá trị của nàng, coi nàng như đại nữ, ta mới là người bị lừa, đại sư huynh còn trách ta.”
“ Nữ nhân càng xinh đẹp càng giỏi lừa người.” Hoắc Quang nhớ tới một câu nói trong chuyện sư phụ kể, nhân tố không lường trước như thế đành chịu, cười dài nhảy xuống thuyền.
Lương Tán nắm ống tay áo hắn:” Mười ngày nữa ta thành thân, hay huynh tặng lễ trước đi, giờ trên người ta không có đồng nào cả, ngoài ra nhớ nói với đám An Thế, lễ vật không được ít đâu đấy.”
Hoắc Quang bực mình giật mạnh tay bỏ đi.
Cầu Tử chống sào xuống, chui vào khoang thuyền:” Gia chủ muốn ta nói với ngươi, làm rất tốt, không khiến người ta chú ý mà giải quyết đâu vào đó. Gia chủ còn nói, nếu ngươi và Hạ Hầu Lan nếu tâm đầu ý hợp thì đừng cô phụ nàng, chuyện lớn tới mấy cũng không bằng hạnh phúc cả đời, việc kia bỏ cũng được.”
Lương Tán vội chỉnh lai y phục thi lễ:” Đa tạ sư phụ, xin chuyển lời với người, chuyện nhất định không có gì ngoài dự liệu nữa.”
Cẩu Tử chắp tay một cái nhảy lên bờ, đuổi theo Hoắc Quang.
Không còn thuyền phu, thuyền nhỏ cứ thế thuận dòng chảy đi, lúc này đường sông không an toàn, bên bờ băng đóng dày, mà nước Vị Thủy vẫn chảy cuồn cuộn không ngừng, Lương Tán dựa mình vào khoang thuyền, tay cầm bầu rượu, tay xé miếng thịt gà khô do Cẩu Tử mang cho, vừa ăn vừa uống rất sướng khoái.
….. …..
...... …..
Thời gian trôi đi vùn vụt, ngày xuất chinh cuối cùng cũng tới.
Đội quân đầu tiên rời Trường An đi Hữu Bắc Bình là thuộc hạ của Vệ Thanh, lần tác chiến này, trách nhiệm của ông ta là nặng nhất, nhân số đông nhất.
Vì thế vào một buổi sáng trời lạnh căm căm, Công Tôn Ngao suất lĩnh hai vạn quân rời Trường An.
Đại quân xuất phát không hề có chiêng trống vang lừng trong truyền thuyết, càng không có hoạt động tuyên thệ khảng khái, chỉ có đoàn người tiễn biệt dài dằng dặc, đa phần lặng im không nói, chỉ có số ít phụ nhân trẻ nhỏ gào khóc.
Khải giáp leng keng, đao thương như rừng, chiến kỳ phần phật, đại quân xuất phát không kinh thiên động địa, bọn họ lặng lẽ xuất chinh, sau đó đem vinh diệu về, rồi quay lại làm nông phu, công tượng, đủ các loại người khác nhau. Hoặc mãi mãi nằm lại nơi đất khách quê người, đã ra trận, sinh mạng giao phó cho ông trời.
Đội quân đầu tiên lên đường, tiến trình chiến tranh đi vào làn đường cao tốc, cuộc chiến này với Lưu Triệt mà nói là một vụ đánh cược, hắn đánh cược lòng trung thành của quân đội Đại Hán với mình, cho dù sắp rút bảy thành binh lực Trường An, thiên hạ cũng không có ai phản đối hắn tiếp tục thống trị.
Khi đại quân xuất phát, Lưu Triệt đứng trên tường cao, tới khi không nhìn thấy nữa, hắn vẫn không rời tường thành, lẩm bẩm:” Lần này chúng ta liệu có diệt trừ hoàn toàn được cái nhọt độc Hung Nô không?”
Vệ Thanh ở bên chắp tay:” Thần dốc toàn lực, không dung tình.”
“ Trận chiến này phải mang tới trăm năm yên ổn cho Đại Hán, vậy phải làm cho triệt để, khanh xuất binh từ Mã Ấp, trên đường đi không được để một kẻ nào sống sót.”
“ Thần tuân lệnh.”
Lưu Triệt nghe vậy yên tâm rồi, khẽ vặn cái lưng hơi mỏi do cả đêm ngủ không ngon:” Thế thì tốt, thế thì tốt.”
Trên đường về nhà Vệ Thanh không nói gì, Trường Bình cũng đi tiễn đại quân, hỏi nhỏ:” Phu quân vì sao lại mặt ủ mày chau như thế, chẳng lẽ đại quân xuất chinh có chỗ nào không ổn à?”
Vệ Thanh lắc đầu trầm ngâm:” Bệ hạ đang sợ.”
“ Sợ sao? Sao có thể chứ, nay Hung Nô như mặt trời xế bóng, không chịu nổi một đòn toàn lực của quân ta, chiến thắng đã nằm chắc trong tay làm sao bệ hạ lại sợ?” Trường Bình ngạc nhiên:
“ Một đội quân cường đại không chỉ khiến kẻ địch sợ hãi mà chủ nhân của sợ hãi, hơn ba năm qua quân đội xuất chinh đánh đâu thắng đó chưa một lần bất lợi, gọi là vô địch cũng không quá. Nếu đội quân này chinh phạt Hung Nô xong quay lại trở mặt với bệ hạ, bệ hạ không có phần thắng nào cả.”
Trường Bình mặt biến sắc:” Không thể nào, không thể có chuyện đó.”
Vệ Thanh cười nhẹ:” Ta biết thế, người thiên hạ đều biết thế, nhưng bệ hạ luôn không giống chúng ta, chỉ cần thấy khả năng là sẽ lo lắng sợ hãi. Vừa rồi trên tường thành bệ hạ ra lệnh cho ta diệt trừ toàn bộ người thảo nguyên, mục đích là giữ đại quân ở lại thảo nguyên, đến khi bệ hạ thấy mình vẫn còn nắm được đại quân mới cho về. Rốt cuộc bệ hạ liệu có biết nghi kỵ như thế là điều bất công thế nào với tướng sĩ không?”
Trường Bình hít sâu một hơi:” Nói thế các tộc Ô Hoàn cũng trong hàng ngũ bị chinh phạt.”
“ Ngay cả quỷ nô cũng không bỏ qua, từ ngay về sau hoang nguyên phương bắc sẽ không còn ai sinh sống, nam nhi Đại Hán nối nhau lên phương bắc tác chiến, hi sinh ... Vì cái mảnh đất không người, có đáng không?”
Vệ Thanh nói xong câu này thì nhắm mắt dưỡng thần không nói thêm một câu nào nữa.