Hôm nay Vân Lang cũng đi tiễn đại quân, nhưng mà y ở dưới tường thành, về tới Thượng Lâm Uyển, tâm trạng cũng thêm một phần nặng nề, đóng cửa tạ khách, muốn tranh thủ quãng thời gian cuối cùng này để bầu bạn với thế nhi.
Hoắc Quang luôn bận như chó mỗi lần nhìn thấy sư phụ ngồi bên Hồng Tụ uống trà, hoặc nằm trong chòi nghỉ nghe Trác Cơ đánh đàn, thậm chí rảnh rang tới mức cùng Vân Triết chải lông bắt rận cho cha con Đại Vương. Tóm lại suốt cả ngày không làm việc gì đàng hoàng, tâm tình của hắn càng không tốt, thậm chí còn hoài nghi, sư phụ sở dĩ dạy bảo đám huynh đệ bọn họ, khả năng không phải vì bách tính, mà vì bản thân được lười biếng.
Gần đây không thấy Vân Âm, nghe nói bị phái đi hầu hạ Hà Sầu Hữu, cái lão già bất tử ấy cuối cùng cũng ngã bệnh trong cái mùa đông giá rét này, cuốn chăn bông dày nằm co ro trên giường, thở hồng hộc, xem ra sắp chết rồi.
Ngày nào Hoắc Quang cũng tới thăm Hà Sầu Hữu, nhưng ông ta không chịu trút hơi thở cuối cùng, hắn cũng phải ra trận, vậy mà không cơ hội để chơi với Vân Âm.
Ngoài cửa sổ có một cây ngô đồng lá to, lá trên cây sớm bị gió lạnh mùa đông thổi rụng, chỉ có ngọn cây còn vài chiếc lá ngoan cường sót lại. Hà Sầu Hữu mỗi ngày nằm trên giường chỉ cần nghiêng đầu qua là nhìn thấy cái cây đó, mấy ngày gần đây ông ta nhìn ngày càng nhiều.
Vân thị có y giả tốt nhất, nhưng không hiểu rốt cuộc ông ta bị bệnh gì, cảm thấy lạnh, nhưng lại không có triệu chứng thương hàn.
Hoắc Quang hỏi sư phụ, sư phụ nói là do Hà Sầu Hữu chán sống rồi, giờ chỉ muốn chết cho nhanh, sớm ngày đi vào Thần vệ doanh, đứng cùng với đồng bào ngày nào.
Hà Sầu Hữu làm cho mình cái tượng bùn mẫu, hoa lệ vô cùng, muốn làm ra cái tượng thật ít nhất dùng mười cân bột vàng, trân châu sáu trăm viên, bảo thạch một đấu.
Nói thật, nếu Hoắc Quang có cái vỏ ngoài đẹp đẽ ấy, cũng mong cái chết tới sớm.
Hà Sầu Hữu ba ngày liền không ăn, gầy lắm rồi, Vân Lang bảo ông ta, chỉ cần chịu ăn uống sẽ mau chóng khỏe lại. Ông ta không nghĩ thế, cho rằng mình sắp chết rồi, các huynh đệ đang gọi, muốn Vân Lang đem toàn bộ bảo bối ông ta tích góp được dùng làm bức tượng.
Già tới tới lẩn thẩn rồi, Vân Lang đem toàn bộ châu báu dùng làm tượng đặt ở chỗ ông ta có thể nhìn thấy.
Một trận gió lớn thổi qua, cuốn đi chiếc lá trên ngọn cây, Hà Sầu Hữu có chút vui mừng, lá trên cây rụng thêm hai cái lá nữa rồi.
Lại qua một đêm lạnh nữa, Hà Sầu Hữu yếu ớt quay đầu nhìn cây ngô đồng, nhìn một cái thấy mắt hoa đi, dụi mắt nhìn lại, xác nhận mình không bị ảo giác, phẫn nộ bò dậy, vất vả rút đao treo trên tường, loạng choạng đẩy Vân Âm muốn đỡ, xông ra khỏi phòng.
Bên ngoài không có một ai, chỉ có một cái cây đang nỗ lực nở ra bông cúc vàng, lá xanh rậm rạp. Được những sợi tơ mỏng buộc chặt trên cành, dù cuồng phong cũng không làm gì nổi số hoa lá làm bằng lụa đó.
Cái ngọn cây còn sót lại lá kia đứng sừng sững trong gió, Hà Sầu Hữu nhặt một cục đá ném thử, nghe keng một tiếng, té ra được bọc đồng.
Mái tóc trắng thưa thớt của Hà Sầu Hữu bị gió thôi loạn, đao rời tay, mãi lâu sau mới quay sang Vân Âm, khó nhọc nói:” Đi, đi giết Hoắc Quang cho gia gia, giết cái thằng tiểu vương bát đản đó.”
Hoắc Quang đang bám lên đầu tường, nghe ông ta la hét như thế lặng lẽ rời đi, con người ai mà chẳng muốn sống, đúng là lẩn thẩn rồi, biết lão khỏe lắm mà.
Toàn tưởng tượng linh tinh.
Con người muốn sống là sống được hết thôi, như ba lão bà của Tạ Ninh đang ra sức xay lúa mạch vậy, gia súc bị hoàng đế trung thu cả rồi, mùa đông nước lại nhỏ, cho nên ngoài dùng sức người ra không có gì khác.
Nữ nhân Vân thị đều tới xưởng tằm làm việc, họ không đi, cố chấp không chịu làm việc nhàn hạ.
Có lẽ vì đang hưởng phú quý, bỗng dưng mất hết, đâm sợ, muốn đổ mồ hôi kiếm cái ăn cho yên lòng, vì thế dù Tạ Ninh đã gửi gắm lão bà của mình, họ không muốn nhận quá nhiều ân huệ.
Giúp Hà công công hả giận thành phiền não mới nhất của Vân Âm.
Một ông già đi run run như có thể trút hơi thở cuối cùng bất kỳ lúc nào, nắm tay Vân Âm, yêu cầu nó giúp lấy lại công bằng, vẻn vẹn đôi mắt mờ đục, hai tay yếu ớt, làm tim Vân Âm vỡ nát.
“ Ài, ngươi không giúp được lão phu, ngươi không phải là đối thủ của thằng nghiệt đồ Hoắc Quang đó, thật đáng hận, lão phu tuổi cao rồi còn bị sỉ nhục như thế, đúng là báo ứng, báo ứng.”
Vân Âm vừa đút cho ông ta ăn lưng bát cháo sâm, giúp ông ta lau rỉ mắt, khó xử nói:” Gia gia đừng giận, Hoắc Quang chỉ muốn giúp người thôi mà.”
“ Giúp? Ai cần hắn giúp? Lão phu không con không cái, sống còn hứng thú gì nữa, có mỗi đứa bé nhà ngươi biết thương người, ngươi lại không phải đối thủ của thằng nghiệt đồ.” Hà Sầu Hữu nhìn cái cây hoa lá rực rỡ lại nhìn Vân Âm, tuyệt vọng nắm mắt lại, cái cây đó nhìn thế nào cũng đang giống chế nhạo mình, cục tức này không sao nuốt trôi được:
Vân Âm vân vê góc áo:” Cháu thực sự không đánh lại Tiểu Quang.”
“ Đứa bé ngốc, muốn đánh bại một người có nhiều cách lắm, không nhất định phải dùng vũ lực, nếu vũ lực mà là thứ quyết định thắng bại thì Hạng Vũ đã có được thiên hạ rồi.”
“ Nhưng cháu cũng không thông minh bằng Tiểu Quang.”
“ Không sao hết, vấn đề là nó thích ngươi đúng không?”
Vân Âm xấu hổ "vâng" một tiếng, khuôn mặt nhỏ đỏ như tấm vải điều.
“ Khửa khửa khửa .... Vậy là đủ rồi, ta nghe nói trong tay nhị nương ngươi có một loại thuốc ...” Hà Sầu Hữu cười như quạ kêu, vô cùng ghê rợn:
Khi Vân Âm tới phòng thuốc liền hoa mắt, phòng thuốc của nhị nương cực lớn, giá để thuốc lại từ sàn tới tận trần, chứa đủ các loại thuốc, mùi bốc ra khiến nó ngạt thở.
Sinh ra trong gia đình y giả, nhưng Vân Âm chẳng chịu nổi mùi thuốc, lấy khăn tay buộc mũi, dựa theo tên Hà sư phụ nói tìm từng ô một.
Tìm được một tuần hương Vân Âm muốn bỏ cuộc, quá nhiều, quá nhiều, cứ thế này tìm tới sáng mai cũng không xong.
Bên ngoài có tiếng nhị nương, Vân Âm vội trốn vào góc, phòng thuốc là cấm địa, trước kia nhị nương nói, trước khi học được phối thuốc không cho đi vào.
“ Đứa nào đứa nấy não lợn, thang đầu ca chẳng lẽ còn chưa thuộc à?”
Tô Trĩ từ ngoài đi vào, vừa liếc qua giá thuốc đã nhíu mày, quay lại hỏi học đồ:” Hôm nay ai phụ trách dọn dẹp phòng thuốc?”
Một thiếu niên non nớt đứng ra:” Đệ tử ạ.”
Tô Trĩ nhặt từ dưới đất lên một miếng hoàng liên nhét vào miệng hắn:” Ngậm cho tới tan, mỗi một thứ thuốc đều không được lãng phí.”
Hoàng liên đắng nghét, thiếu niên kia vừa ngậm vào miệng, mắt muốn lồi ra ngoài, những học đồ còn lại im như thóc.
Tế quân bình thường rất ôn hòa vui vẻ, nhưng ở những chuyện liên quan tới thuốc thang, y liệu thì như thành người khác, những thiếu niên được thái thường phủ phái tới theo nàng học tập cực sợ, hầu hạ nàng còn khó hơn ngự y.
Tô Trĩ đợi thiếu niên kia đắng tới mặt biến dạng mới nói:” Nhổ ra, hoàng liên có độc nhẹ, tự lấy hai thanh cam thảo ngậm vào trung hòa. Đừng thấy bản quan hà khắc, phải biết rằng tương lai các ngươi thành ngự y, chuyện liên quan an nguy hoàng gia, thậm chí là hoàng đế, một khi có vấn đề, mất đầu chỉ là chuyện nhỏ. Vì thế bất kể thế nào cũng không được phép sai lầm, các ngươi không gánh được đâu, hiểu chưa?”
“ Vâng!” Một đám đệ tử đồng thanh, dựa theo tên thuốc Tô Trĩ hô, nhanh chóng lấy ra đem cân, tức thì trong phòng bận rộn.
Vân Âm cẩn thận trốn đi rồi, nhưng nó cảm giác nhị nương đã phát hiện, không rõ vì sao, đơn thuần là cảm giác thôi, nó vẫn ôm chút hi vọng cuối cùng, cẩn thận nín thở, nhị nương không học võ công, làm sao phát hiện được mình.