Tô Trĩ xem học đồ bốc thuốc, mắng hai thiếu niên bốc thuốc sai, răn dạy một hồi, dặn dò bài tập về nhà, sau đó đuổi cả đám như một ân xá đi, nhìn về góc Vân Âm ẩn nấp, lanh lảnh quát:” Ra đi, sao lại tới phòng thuốc chơi?”
Vân Âm rất không cam lòng nhảy ra, biết phạm lỗi lớn dù có cầu tới cha cũng không ăn thua, rất không ôm tay Tô Trĩ cất giọng ngọt như mật làm nũng:” Nhị nương, làm sao biết con trốn trong đó.”
Tô Trĩ xỉa tay vào trán Vân Âm:” Mẫu thân con hận không thể ngâm con cả ngày trong hương liệu, một nữ tử thơm phưng phức trong phòng thuốc, nhị nương không biết sao được. Nói đi , vào đây tìm cái gì? Trong đây làm gì có cái gì cho con chơi.”
Vân Âm rất biết cách đối phó với nhị nương, tỏ ra thật thà:” Mao lạt tử ạ.”
“ Cái gì, lấy thứ đó làm gì? Con muốn hại ai?”
“ Hại ai ạ?” Vân Âm chớp chớp mắt ngô nghê:
“ Còn không phải à, mao lạt tử là thứ sâu màu xanh, lông của nó dính lên thân thể sẽ đau ngứa vô cùng, như bị lửa đốt vậy, thứ này do Hà công công bắt về, chỉ dính một chút mà đau đớn những hai ngày một đêm mới giảm, con muốn làm gì?” Tô Trĩ hết sức cẩn thận, chuyện này cần làm cho rõ:
Vân Âm rùng mình một cái, ngập ngừng:” Hà công công muốn ...”
Tô Trĩ thoáng nghĩ một cái là biết rồi, hôm trước nghe nói lão già biến thái chửi mắng đòi giết Hoắc Quang, thằng tiểu tử đó càng lớn càng xấu xa, làm việc không biết giới hạn, cho một bài học cũng tốt, mở cái ngăn kéo lấy ra hộp gỗ, trong hộp gỗ có bình ngọc, đưa cho Vân Âm.
Vân Âm chỉ nhìn một cái toàn thân sởn gai ốc, đẩy ra:” Ghê quá.”
“ Tất nhiên rồi, may đây là đồ khô, nếu còn sống còn ghê hơn.”
“ Nhị nương nói thứ này chạm vào da sẽ bị ngứa?”
Tô Trĩ khẳng định:” Ngứa vài ngày, rất khó chịu, có điều ngứa xong là hết, không có di chứng gì.”
Vân Âm nhìn Tô Trĩ với ánh mắt quái dị, không biết nhị nương sưu tầm thứ này làm gì:” Thật sao ạ?”
Tô Trĩ cười hì hì:” Tuyệt đối không sai được.”
Vân Âm cầm bình ngọc đi rồi, Tô Trĩ ở lại phòng bốc thuốc, đoán không chừng lát Hoắc Quang phải dùng.
Hoắc Quang và Vân Âm đứng bên bàn, nhìn chằm chằm con sâu khô trong lọ ngọc, ai có thể đoán được cái thứ xấu xỉ lại có uy lực lớn như thế.
“ Hà sư phụ thực sự vào muội thả thứ này vào cổ áo ta à?”
“ Đúng thế, còn bảo thả vài con cho chừa.”
“ Lão già độc ác.”
“ Hi hi hi.”
“ Thứ này ta thu, đây là đồ tốt, trước tiên thử với Kim Nhật Đê đã, xem hiệu quả ra sao?” Lần trước Hoắc Quang tỷ võ tuy thắng, nhưng ăn vài cú đấm làm hắn ê ẩm mấy ngày:
“ Không được lấy thứ này hại người, đốt đi thì hơn.” Vân Âm lắc đầu, nghe nhị nương miêu tả đã thấy đáng sợ:
“ Yên tâm, nhị sư nương đã cho muội mang thứ này đi hại ta, chứng tỏ nó không thể hại chết người. Được rồi, muội đi đi, ta cảm giác sư phụ gần đây nhìn ta rất bất thường, vấn đề rất có khả năng là do chúng ta quá thân mật. Không biết sư phụ nghĩ gì nữa, coi ta giống hạng vô sỉ như Lương Tán sao?” Hoắc Quang sau một thời gian thăm dò rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao gần đây sư phụ có thái độ bất thiện với mình, cảm thấy rất oan ức:
Kim Nhật Đê gần đây rất sợ gặp Vân Lang, vì một tháng trước Vân Lang mời hắn theo đại quân chinh phạt Hung Nô, hắn từ chối.
"Giữa Đại Hán và Hung Nô ngươi phải chọn một, nếu nửa chừng thế này, ngươi nỗ lực bao nhiêu chăng nữa cũng uổng phí.” Tới giờ hắn vẫn nhớ như in cuộc gặp mặt hôm đó, sau khi từ chối, Vân Lang tỏ ra có chút xa cách cùng hận sắt không thể thành thép.
Giờ Kim Nhật Đê như cái xác không hồn, hôm nay hắn phải có một câu trả lời rõ ràng cho Vân Lang.
Vân Âm từ trong phòng Hoắc Quang chạy ra, mặt đỏ bừng bừng, vừa thấy Kim Nhật Đê liền đi đường vòng né tránh. Sao lại tránh? Đại nữ Vân thị điêu ngoa ngang ngược có tiếng mà, không quát mình tránh đường thì thôi, sao lại còn tự tránh đi?
Nhìn thân hình gày gò chưa trưởng thành của Vân Âm, Kim Nhật Đê bĩu môi, thấy Hoắc Quang quá tùy tiện, dù sao Vân Âm còn quá nhỏ, không ngờ tên đó bề ngoài tỏ ra quân tử, sau lưng làm chuyện cầm thú.
Thư phòng Vân gia rất rộng, sách cũng vô biên, vì là cổ đông của xưởng in, tàng thư Vân thị thậm chí còn phong phú hơn của thái học lần hoàng cung.
Nơi trọng địa như thế, đáng lẽ không cho người ngoài xuất hiện.
Nhưng Vân Lang rộng rãi, không hạn chế hắn.
Điều ấy làm Kim Nhật Đê đôi khi rất áy náy vì phụ lòng Vân Lang, mặc dù hắn biết, Vân Lang tuyệt đối không phải loại chính nhân quân tử, dù sao ân vẫn là ân.
Huống hồ tới giờ Vân Lang chưa từng yêu cầu hắn phải làm gì, ngược lại còn nhiều lần khích lệ cởi bỏ tâm lý cho hắn.
“ Này, lời vàng ý ngọc của ta mà ngươi nghe không vào tai à, có phải xem thường ta không?” Lời nói đầy tính công kích của Hoắc Quang lần nữa vang lên bên tai Kim Nhật Đê:
“ Ta không đánh lại ngươi nên ngươi nói gì cũng đúng.” Kim Nhật Đê chẳng quay người lại, tiếp tục tìm sách:
“ Ngươi dùng mông tán đồng lời của ta à?”
“ Phẹt ..” Kim Nhật Đê dùng cú đánh rắm trả lời, tranh thủ lúc Hoắc Quang ngẩn người, hắn vội phi thân ra ngoài cửa sổ, vì biết thế nào Hoắc Quang cũng thẹn quá hóa giận.
“ Té ra là sợ.” Hoắc Quang không đuổi, hời hợt nói một câu:
Kim Nhật Đê quay ngoắt lại:” Ta không sợ.”
“ Khi ngươi nhảy ra ngoài là chứng tỏ đã sợ rồi, ngươi không thừa nhận, nhưng tâm trí ngươi đã sợ ta.”
“ Ta không muốn dây với ngươi, vì ngươi chỉ kiếm cớ đánh ta, ta không muốn rắc rối không đáng, điều đó hoàn toàn khác với sợ.”
Hoắc Quang lắc đầu:” Không phải, ta không bao giờ đánh ai, trừ khi có lý do.”
“ Hôm nay có chứ gì?”
“ Đúng thế!”
Hoắc Quang vừa dứt lời là Kim Nhật Đê ra tay luôn, quyền pháp của Hoắc Quang rất thất đức, một khi giành chủ động, người khác chỉ có thể bị động phòng ngự, nên lần này hắn tiên phát chế nhân, không cho đối thủ cơ hội.
Hai nắm đấm chạm nhau, Kim Nhật Đê giật mình phát hiện Hoắc Quang đeo găng tay da hươu, hơn nữa chỉ mang mỗi ở bên phải, cực kỳ cẩn thận ứng phó, qua mấy chiêu phát hiện chỉ là găng tay bình thường, không dấu gai nhọn bên trong, quá sức bất thường, Kim Nhật Đê quyết đoán bỏ chạy.
Hoắc Quang không đuổi được tức giận cởi găng tay ra ném, rất chuẩn xác trúng cổ Kim Nhật Đê.
Kim Nhật Đê đang chạy, đột nhiên thấy cổ như bị lửa đốt, đưa tay ra sờ, không thấy gì cả, quay lại:” Tiểu nhân vô sỉ.”
Hoắc Quang chớp mắt nghi hoặc.
Kim Nhật Đê ôm cổ đau đớn rống lên:” Găng tay ngươi có độc.”
“ Có độc?” Hoắc Quang nhặt găng tay lên, tỏ ra không hiểu:
Kim Nhật Đê giận lắm, giật lấy găng tay bôi lên mặt Hoắc Quang, Hoắc Quang vẫn tỏ ra hoang mang không hiểu gì. Vẫn chưa cam tâm, Kim Nhật Đê kiểm tra kỹ càng cái găng tay, nhất định là có vấn đề.
Cuối cùng kiểm tra kỹ mấy lần không phát hiện ra gì cả, thấy Hoắc Quang thản nhiên đeo lại găng tay, hắn lẩm bẩm:” Ta có bệnh rồi.”
Hoắc Quang gật gù:” Chắc là vừa rồi chạy nhanh quá, hay là trẹo cổ? Hôm nay Hà sư phụ của ta có nhà, ngươi có thể đi xem thử, ông ấy rất giỏi vết thương kiểu này.”
Thấy bệnh Kim Nhật Đê rất nghiêm trọng, Hoắc Quang tốt bụng vớt tảng băng vụn đắp lên vết thương, sau đó dìu Kim Nhật Đê ra sau hậu sơn.
Có tảng băng, Kim Nhật Đê mới đỡ hơn một chút, nhưng vẫn đau đớn không sao chịu nổi.
Từ tiền viện tới hậu sơn chỉ một tuần hương, Hoắc Quang thấy cổ Kim Nhật Đê từ đỏ mờ mờ đã hiện lên mấy mụn vàng, lòng không khỏi thất kinh, vạn vàn lần không ngờ độc tính của mao lạt tử dữ dội như thế, nếu chẳng phải Vân Âm ngả về phía hắn thì lúc này thảm rồi.
Tới trước sơn cư của Hà Sầu Hữu, không ngờ đồng phó nói Hà công công đang ngủ, không được quấy nhiễu.