Hà Sầu Hữu nằm dựa vào gối cao, Vân Âm đút cho từng thìa cháo, nghe tiếng kêu gào đau đớn bên ngoài, cau mày:” Nghe không giống tiếng Hoắc Quang, nha đầu, ngươi thực sự thả mao lạt tử vào cổ áo Hoắc Quang rồi chứ?”
Vân Âm lắc đầu, làm bộ sợ sệt:” Cháu không dám, chỉ dấu mao lạt tử vào cổ áo Tiểu Quang, huynh ấy mỗi ngày đều thay áo, nhất định là trúng chiêu. Có phải huynh ấy tới tìm cháu tính sổ không, vì quần áo của huynh ấy chỉ có cháu mới đụng vào được.”
“ Chắc là thế, yên tâm, có ta ở đây, thằng tiểu lưu manh ấy không dám vào.”
Đồng phó vào nói Hoắc Quang cầu kiến, Hà Sầu Hữu không tiếp, tiếng kêu tiếp tục một lúc, sau đó có vẻ không chịu nổi đi xa dần.
Hà Sầu Hữu ăn hết bát cháo, thở dài:” Hoắc Quang quá thông minh, từ nhỏ tới lớn không gặp trở ngại gì lớn, ta lo nó đắc ý quá mức không biết kiêng dè gì, nên cho nó chút thống khổ, để sau này làm việc cẩn thận hơn.”
Vân Âm dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hà Sầu Hữu, nó chẳng tin lấy một từ, hoặc có lẽ là cô bé mười một tuổi mười hai tuổi không hiểu nổi đạo lý ấy.
Tô Trĩ cởi áo ngoài của Kim Nhật Đê, nhìn qua cổ và lưng hắn, không nói lời nào, lấy nhựa cây được nàng làm nóng trước dán lên chỗ sưng, vuốt đều, sau đó giật mạnh ra.
Rất lạ, chỉ đau một chút, sau đó Kim Nhật Đê thấy toàn thân thư thái, sau ba lần hoàn toàn không đau nữa, thay vào đó là da rất rát, nhưng vẫn trong phạm vi tiếp nhận được.
Chuyện này thật kỳ lạ, Kim Nhật Đê khẳng định là Hoắc Quang giở trò, nhưng không có bằng chứng không làm gì được, tài trí thua kém người ta biết làm sao.
Vân Lang sau khi nghe Tô Trĩ thuật lại đầu đuôi chỉ biết thở dài, trí tuệ là thứ rất tà ác, người có trí tuệ quá cao sẽ coi tất cả mọi người là bọn ngốc chơi đùa trong tay.
Người mang trí tuệ này thông thường sẽ phát triển theo hai con đường, một sẽ thành thánh nhân, nỗ lực san sẻ hiểu biết của bản thân để người không được thông minh như mình trở nên thông minh hơn, nhân vật có tính đại biểu nhất trong đó là Khổng Khâu.
Còn một loại nữa, coi mình cao hơn người khác một bậc, tận lực đem trí tuệ của mình đi mê hoặc thật nhiều người, để người ta thành nô lệ tư tưởng của mình, bảo sao nghe vậy.
Hoắc Quang là loại hai, đại bộ phận người trong mắt hắn là ngu xuẩn, hắn không có kiên nhẫn dạy bảo, hắn cũng thấy không cần phải dạy bảo kẻ ngu xuẩn đó.
Không nói xa xôi, ngay cả đám sư đệ sư muội của mình, thấy chúng quá ngốc nghếch nên Hoắc Quang chẳng thèm tiếp xúc. Trước kia có Trương An Thế còn miễn cưỡng có thể nói chuyện ngang hàng, giờ cùng với tuổi tác kiến thức cao hơn, ngay cả Trương An Thế cũng bị Hoắc Quang xem thường.
Bây giờ Hoắc Quang đã hình thành quan niệm thị phi riêng, Vân Lang muốn thay đổi là không thể, chỉ có thể tác động vào phương thưc sinh hoạt của hắn, để hắn không quá xa rời mọi người đi vào ngã rẽ.
Lúc nào cũng khoe khoang trí tuệ của mình không phải thói quen hay, cũng may trong Vân thị không thiếu nhân vật thông minh trí tuệ thuộc cấp thiên tài. Vân Lang dẫn Hoắc Quang đi gặp cung phụng trong nhà, ví như Tư Mã Thiên, Đông Phương Sóc.
Từ khi đội quân đầu tiên xuất phát, Tư Mã Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi xa.
Thứ mà hắn chuẩn bị nhiều nhất chắc chắn là giấy, hắn cẩn thận dùng hai tấm ván gỗ mỏng, kẹp chồng giấy vào giữa, sau đó đục lỗ, xuyên sợi tơ chắc qua, chuyến đi này chắc chắn hắn cần ghi chép sẽ rất nhiều.
Thấy sư đồ Vân Lang tới, Tư Mã Thiên đặt cuốn sách xuống hỏi ngay:” Sắp xuất phát rồi sao?”
Hoắc Quang tò mò:” Tiên sinh có vẻ rất hưng phấn thì phải?”
“ Tất nhiên rồi, đây sẽ là một bút đậm nét nhất trong cuộc đời mỗi người mà mà, ta nhất định phải tự mình trải qua, phải nhìn cho rõ, viết không sót chi tiết nào cả.” Tư Mã Thiên không che dấu sự phấn khích của mình:
Vân Lang hời hợt dội nước lạnh:” Ngươi có thể thong thả chuẩn bị, ta sẽ là người cuối cùng dẫn quân rời Trường An.”
Tư Mã Thiên hơi xìu xuống một chút rồi gật gù:” Quả nhiên là thế, bệ hạ không tin tưởng nhất là quân hầu ngài.”
Hoắc Quang ngạc nhiên:” Sao tiên sinh lại nói thế?”
“ Còn vì sao à? Sư phụ ngươi dẫn đội quân yếu nhất lại đi cuối cùng, bản thân đã nói lên vấn đề. Học vấn Khoa kỹ Tây Bắc các ngươi có tính xâm lược quá mạnh, bệ hạ không yên tâm cũng phải.” Tư Mã Thiên không biết nói có phải với mục đích báo thù không:
Hoắc Quang thấy sư phụ bình thản, có vẻ đã biết trước hết, cười ha hả:” Học thuyết của sư môn học sinh vô hại.”
“ Đúng thế, nhưng bằng vào cách thức làm việc của ngươi, ngươi dám nói là vô hại à? Tiểu tử, người thực sự lợi hại trông đều giống kẻ ngốc, như thế mới là người cười cuối cùng. Con như ngươi chỉ sợ người ta không biết mình thông minh lợi hại, khoe khoang trị tuệ khắp nơi làm ai ai cũng đề phòng ngươi. Sư phụ ngươi cũng vậy, quá mức thông tuệ, không ai dám chắc khống chế được, nên sư phụ ngươi cực lực tỏ ra lười biếng không quan tâm triều chính, chỉ ngồi nhà ăn uống hưởng thụ, dẫu vậy không tiêu trừ hết đề phòng của bệ hạ.” Tư Mã Thiên xưa nay nói chuyện không khách khí:” Bằng vào tên tiểu tử hung hăng ngươi, không có sư phụ ngươi ra tay cứu thì gặp họa lớn rồi.”
Vân Lang yên tĩnh ở bên xem Tư Mã Thiên giáo huấn Hoắc Quang, hoàn toàn không có ý can thiệp.
Hoắc Quang không dễ bị người ta khuất phục, ngồi thẳng lên nghiêm túc nói với Tư Mã Thiên:” Giờ học sinh giả ngốc cũng muộn rồi, hành vi không nhất quán, e bọn họ còn nghĩ học sinh có mưu đồ.”
“ Không muộn, vấn đề là ngươi thích khoe khoang thôi.” Tư Mã Thiên chỉ Đông Phương Sóc đang dựa vào cửa sổ xem sách của hắn:” Ngươi nên hỏi Đông Phương Sóc, giờ hắn đã thành công làm tất cả mọi người nghĩ hắn đã trở thành tên ngốc, hắn rất có kinh nghệm trong chuyện này.”
Đông Phương Sóc vuốt chòm râu sơn dương cực đẹp:” Đây là thế giới kẻ ngốc nắm quyền, tỏ ra thông minh làm cái gì, chỉ thiệt thân thôi. Ngươi xem bao năm qua ta giả ngốc, thế là được số đông tiếp nhận, quan chức tăng lên, bổng lộc nhiều hơn, việc có thể làm vì thế mà nhiều hơn, ánh mắt bệ hạ nhìn ta trở nên ôn hòa. Hạ thấp trí tuệ của mình xuống chung sống với người khác sẽ phát hiện rất nhiều thú vị, ngươi thong thả mà học.”
Hoắc Quang thấy sư phụ vẫn không lên tiếng, nóng nảy đi qua đi lại:” Học sinh không phải thứ rùa rụt đầu, cũng không giả làm rùa được, không thích bị người khác nhổ nước bọt lên mặt, càng không thích bị người ta ngược đãi. Ai tốt với mình, học sinh sẽ nhớ, trả lại gấp nhiều lần, còn kẻ nào tính kê, chèn ép, học sinh không uốn gối, dù vạn mã phân thây cũng không hối hận.”
Vân Lang nhìn Hoắc Quang đùng đùng nổi giận chạy đi, mỉm cười với Tư Mã Thiên:” Ngươi là con tỳ hưu chuyên lục lọi thi cốt cổ nhân, sao hiểu tâm tư thiếu niên?”
“ Quân hầu chẳng phải vì lo lắng cho đệ tử lạc lối mà dẫn tới đây để ta giáo huấn à? Sao giờ nói lời vô nguyên tắc như thế?” Tư Mã Thiên hừ một tiếng:
Đông Phương Sóc cũng lười nhác chỉ trích:” Người này không có gốc lập thân, bảo y là cỏ đầu tường thì y lại có khí cốt, bảo y có khí cốt thì y làm việc đầu voi đuôi chuột. Chẳng qua chuyện y không làm được muốn đồ đệ làm thay, Vân thị toàn là hồ ly, ai ai cũng biết rồi, giờ có khoác lên tấm da người cũng đã muộn.”
“ Ha ha ha ha.” Vân Lang cười rất đắc ý, tâm tư y đã bay gới tương lai xa xôi rồi, về phần Đông Phương Sóc và Tư Mã Thiên giống hai con quạ to mồm kêu quang quác thôi: