Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 951 - Q6 - Chương 098: Vân Âm Đốt Núi.

Q6 - Chương 098: Vân Âm đốt núi. Q6 - Chương 098: Vân Âm đốt núi.

Hoắc Quang chạy khỏi chỗ Tư Mã Thiên, biết sư phụ cố tính muốn đưa mình tới đó, dùng miệng người khác dạy bảo mình, hắn biết hai vị tiên sinh nói có đạo lý, nhưng hắn càng tin bản thân, dù thế nào không khỏi bị những lời nói đó dày vò.

Mỗi lúc khó chịu, ấm ức, cảm giác bị toàn thiên hạ hiểu lầm, lúc như thế chỉ có một người có thể giúp được.

Vân Âm đứng ở lầu gác trên cao, không ngừng vẫy khăn tay màu xanh, Hoắc quang chỉ nhìn một cái là bao nhiêu chuyện không vui tan biến.

Sư phụ ngày càng nghiêm khắc với hắn, tuy không nói ra, nhưng mỗi lần làm chuyện không đúng, ánh mắt thất vọng của sư phụ khiến hắn như bị gai đâm.

Sư nương không thân mật với hắn nữa, dù sao hắn đã trưởng thành rồi, Hà Sầu Hữu hiện chỉ muốn hắn gặp xui xẻo, còn Trương An Thế với đám nhóc kia, nhìn thôi đã nổi nóng ....

Chỉ có ở cạnh Vân Âm mới có thể vô tư lự, tinh thần sảng khoái.

“ Mau lên đây.”

Hoắc Quang lập tức chạy nhanh tới, dẫm lên tường bao đắp bằng gạch xanh, mượn đà đu lên mái ngói, nhanh chóng chui vào lầu các.

“ Muội đã trộm hết mao lạt tử cho huynh rồi này.” Vân Âm hưng phấn mở hộp ra, bên trong toàn là mao lạt tử khô:

Hoắc Quang cười khổ đóng hộp lại, ngồi trên sàn, nhất thời không có gì để nói.

“ Sao thế, hôm trước huynh còn nói thứ này hữu dụng lắm mà.”

Hoắc Quang dùng hai tay chà mạnh má:” Sư phụ không thích ta dùng thứ này, Tư Mã tiên sinh, Đông Phương tiên sinh cũng không hài lòng với ta.”

Vân Âm ngồi dựa vào lưng Hoắc Quang:” Huynh sắp theo cha muội bắc chinh rồi, muội chỉ muốn kiếm vài thứ giúp huynh giữ mạng thôi mà.”

Hoắc Quang dùng gáy cụng nhẹ vào đầu Vân Âm:” Ta biết, bây giờ chỉ có muội lo lắng cho an nguy của ta thôi, sư phụ luôn yêu cầu ta phải làm vinh quang sư môn, đại ca ta muốn ta giết thật nhiều Hung Nô, lập công dựng nghiệp. A Âm, đôi khi ta rất mệt.”

“ Mệt rồi thì ngủ một giác, nếu cha thúc giục huynh làm việc, muội sẽ khóc, chỉ cần muội khóc, điều kiện gì cha cũng sẽ đồng ý.” Vân Âm ngây thơ nói:

Hoắc Quang cười không ra tiếng, sư phụ làm sao dễ thay đổi suy nghĩ như thế, sư phụ nhìn như dễ dãi qua loa, nhưng đụng tới nguyên tắc, sư phụ kiên định hơn bất kỳ ai. Bao năm qua hắn luôn quan sát sư phụ cũng không hiểu, sư phụ tôi luyện ý chí như thế nào? Người ta phải dùng gian nguy, thậm chí đau khổ rèn bản thân, sư phụ suốt ngày nhàn nhã/

Im lặng rất lâu, Vân Âm buồn buồn hỏi:” Khi nào cha muội và huynh đi thế?”

“ Khi tuyền triền đồi nam bắt đầu tan, cỏ xanh nhú mầm …”

Vân Lang nằm trên giường, tay cầm chuối vòng hoàng hoa lê đã bị y cầm tới mơ hồ ánh lên sắc ngọc thạch, Tô Trĩ dựa vào người y, hạnh phúc nhìn hai đứa con ngủ say.

“ Đừng thiếp không nói với chàng, khuê nữ chàng đang cùng Hoắc Quang trốn trong phòng đấy.” Trác Cơ vội vàng đi vào, thấy Vân Lang và Tô Trĩ dính với nhau, không chút do dự bán đứng luôn khuê nữ:

Vân Lang xua tay:” Không có chuyện gì đâu, chúng ta càng trông coi chặt, chúng nó càng có lạc thú ở riêng bên nhau, nếu nàng không để ý nữa, chúng sẽ thấy vô vị thôi. Cho chúng chơi với nhau nhiều một chút, sắp xuất chinh rồi, lần này không biết phải bao lâu mới về, với tính khí bệ hạ sẽ không đơn giản là diệt Hung Nô đâu …”

Trác Cơ nghe vậy đành ngồi xuống, dùng mông huých Tô Trĩ sang bên, không đợi Tô Trĩ nổi giận đã nói:” Lần này đi không chỉ một năm, chỉ có một mình muội ở bên phu quân, muội còn có vô số thời gian, không bằng nhường cơ hội cho tỷ tỷ. Tỷ tỷ nhiều tuổi rồi, đợi phu quân về đã thành bà già da nhăn tóc bạc, muốn tranh với muội cũng chẳng còn cơ hội.”

Mùa xuân năm Nguyên Thú thứ tư tới hết sức muộn, không phải vì nôn nóng đón năm mới là thấy muộn, mà vì hoàng đế trí hoãn mùa xuân tới hai tháng.

Trước kia theo quy của Thủy hoàng đế lập ra, mọi người tới tháng 10 đã bắt đầu ăn Tết Xuân rồi.

Lưu Triệt cho rằng, thiên hạ đã thay đổi lớn, hùng phong Hán gia đã áp đảo thiên hạ, quy củ cũ cần dùng quy củ mới thay thế.

Vì thế hai tên gian thần Lạc Hạ Hoành, Đặng Bình chiếu theo ý chỉ của hoàng đế định ra (Thái sơ lịch), vì thế mà đầu xuân Tháng Chạp sang năm mới liền lưu truyền hơn 2000 năm.

Nguyên Đán mà không có tuyết thì chẳng có không khí gì cả, may mà ngày 30 Tết có một trận tuyết nhỏ, tuyết trắng che lấp núi non, che lấp mặt đất, tất nhiên che đi rác rưởi.

Sườn núi nam vẫn đen xì xì, cho dù là tuyết rơi cũng không thể che đậy bộ dạng của nó. Vân thị đại nữ chẳng hiểu lên cơn gì, cho một mồi lửa đốt sạch cỏ cây ở núi nam, nghe nói còn huy động cả mấy trăm gia đinh, tới cuốc đất lên, đốt thêm lần nữa rồi còn dùng nước sôi dội một lượt.

Khi quan viên huyện Phú Quý tìm tới nhà hỏi chuyện Vân thị vì sao vô duyên vô cớ đốt núi liền bị yết giá Bình Tụng phẫn nộ cầm gậy đuổi đánh hai dặm, còn hung hăng hăm dọa, nếu muốn bắt người phóng hỏa đốt núi thì bắt hắn, nếu dám đụng tới đại nữ, hắn dẫn gia đinh tới đốt cháy huyện nha.

Thật kỳ quái, Vân thị xưa nay luôn bình dị dễ gần lần này tỏ ra hết sức vô lý, vô lý từ trên xuống dưới.

Vân Lang biết chuyện này ôm khuê nữ khóc nức nở trong lòng, dỗ dành suốt cả ngày, cõng trên lưng như lúc còn nhỏ, hai cha con quấn nhau không rời, giống đúng mười năm trước y lần đầu xuất chinh đi Bạch Đăng Sơn đánh Hung Nô, lúc đó Vân Âm mới một tuổi rưỡi mà thôi.

Vậy mà đã mười năm rồi.

Vân thị có chút động tĩnh gì là truyền đi rất nhanh.

Lưu Triệt biết tin cười hồi lâu, Vân thị đại nữ lưu luyến cha như vậy, không muốn cha viễn chinh, đối với hắn mà nói đó là chuyện tốt, có thể yên tâm giao đại quân cho Vân Lang. Ít nhất y đi xa tới mấy cũng vẫn sẽ về, năm xưa tiện tay dùng một kế nhỏ, không ngờ khóa chân y cả đời, Lưu Triệt không đắc ý sao được, bảo ngự sử đàn hặc Vân thị bỏ qua chuyện này.

Tết năm đó Vân thị ăn Tết rất ảm đạm, tiệc vẫn mở, nhưng không khí kém xa mọi năm.

Người Hung Nô không ăn Tết, vì thế Kim Nhật Đê chống quải trượng tập tễnh tới thư phòng Vân thị, thời gian trước Hoắc Quang lại vô cớ tìm hắn đánh một trận, ra tay rất nặng, hắn không sợ nhìn thấy Hoắc Quang nghiến răng ken két tỏ vẻ không chịu khuất phục:” Đợi vết thương của ta lành, chúng ta so tài.”

Không ngờ Hoắc Quang chu đáo đỡ hắn ngồi xuống, mỉm cười ôn hòa:” Ta không đánh ngươi nữa, chuyện cũ quên đi.”

Kim Nhật Đê mặt co giật:” Ngươi đánh ta thành thế này, sau đó đổi sang mặt cười thế là ta quên mọi chuyện à?”

“ Ta đánh ngươi là không đúng, nhưng không phải vừa vặn sao, ngươi không cần phải khó xử nữa, yên tâm ở nhà dưỡng thương.” Hoắc Quang nói đầy thâm ý:

“ Được rồi, ta tha thứ cho ngươi.” Bất kể vô tình hay cố ý, Kim Nhật Đê chấp nhận lời này rồi:

Hoắc Quang trịnh trọng chắp tay thi lễ:” Đa tạ.”

Kim Nhật Đê thấy Hoắc Quang chuẩn bị rất nhiều giấy vụn chuẩn bị rời thư phòng, tò mò hỏi:” Ngươi cần nhiều giấy vụn thế để làm gì?”

Hoắc Quang dõi mắt ra xa:” A Âm lần trước đốt núi nam chưa đủ triệt để, ta chuẩn bị lấy giấy vụn đốt thêm lần nữa.”

“ Nhưng đốt thế để làm gì?”

“ A Âm muốn đốt, ta giúp muội ấy đốt, muội ấy không muốn sườn núi có cỏ xanh mọc lên.”

Kim Nhật Đê cười ha hả:” Thật ngu không gì bằng, không biết rằng mùa đông đốt đồng hoang, năm sau cỏ mọc càng tốt.”

“ Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu, người Hung Nô các ngươi vĩnh viễn không hiểu.”

Hoắc Quang đi rồi, Kim Nhật Đê nhận ra ánh mắt thương hại của hắn, nghĩ mãi mà không ra, thấy Trương An Thế béo tốt đi qua, tóm lấy:” Ngươi biết chuyện Hoắc Quang đốt núi nam là vì sao không?”

“ Ngươi là vương giả ở Xuân Phong lộ, vậy cứ làm vương giả đi, các quý phụ đang đợi ngươi an ủi đấy, chuyện này ngươi không học được, cũng chẳng làm được.” Trương An Thế nói xong chạy lên núi:

Kim Nhật Đê hoang mang, lật sách xem không vào, mở cửa sổ nhìn về núi nam.

Núi nam khói đen cuồn cuộn chắc là dùng tới cả dầu đèn rồi, không lâu sau con hỏa long bùng lên như muốn thiêu cháy cả đất trời.

Bình Luận (0)
Comment