Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 952 - Q6 - Chương 099: Con Đường Viễn Chinh.

Q6 - Chương 099: Con đường viễn chinh. Q6 - Chương 099: Con đường viễn chinh.

Nhìn người khác xuất chinh cảm thấy hoặc hào hùng, hoặc là bi thương, tới lượt mình xuất chinh, Vân Lang chỉ thấy buồn nôn.

Nguyên nhân gây ra cảm giác thân thể không thoải mái này không phải vì bị bệnh hay ăn phải thức ăn ôi thiu mà là có tên thái giám chết tiệt theo sát bên cạnh. Lưu Triệt khốn kiếp phái hoạn quan đi giám thị mình, làm gì có cái lệ ấy.

Tùy Việt thân là trưởng sử đầu tiên của Đại Hán, Vân Lang thấy mình rất có khả năng vì sự kiện này đi vào lịch sử một cách không vẻ vang gì.

Thế nhưng Tào Tương cũng ở bên cạnh Vân Lang thì lại như tắm trong gió xuân, nhìn có vẻ vui lắm, lần này đại quân tác chiến hắn chỉ việc thủ ở đại doanh Dương Quan, đợi đại quân về là được. Ngoại sinh của hoàng đế mà, thế nào cũng có chút ưu đãi, điểm này không ai có thể nói gì được.

Có Tùy Việt càng không những không thành vấn đề mà còn làm hắn thêm yên tâm.

Vệ tướng quân xuất chinh, phó tướng Tào Tương, trưởng sử Tùy Việt, quân tư mã Triệu Bồi, chủ bạ Tư Mã Thiên, thư ký Đông Phương Sóc, tham quân Lý Lăng, Xạ thanh giáo úy Hoắc Quang, bộ quân giáo úy Lý Dũng.

Vốn trên lịch sử Tào Tương chết tử lâu, Tư Mã Thiên là tên sử quan xui xẻo, Đông Phương Sóc làm hề mua vui cho hoàng đế, Lý Lăng thêm vài năm nữa hại chết cả nhà, ba đứa con của Lý Thái thì hoàn toàn không có trong sử sách, cộng thêm tên thái giám thân thể tàn khuyết.

À lại cả tên dư nghiệt Đại Tần nữa chứ, đúng là đạo quân xúi quẩy.

Nỗ lực của Vân Âm chẳng có tác dụng gì cả, núi nam vẫn nhú cỏ xanh, Vân Lang vẫn đúng hẹn phải lên đường, hành vi của nó tuy ngốc, nhưng đem lại thanh danh rất lớn, điển cố Vân Âm đốt núi có khi lại vào Nhị thập tứ hiếu không biết chừng.

Dù sao nuôi được khuê nữ như vậy cũng ấm lòng rồi.

Lúc rời Trường An thì nắng ấm gió nhẹ, đại quân qua cầu Hàm Dương liền có trận mưa xuân đầu tiên.

Đội quân xui xẻo thì chắc chắn không xui xẻo một lần, rất nhanh mưa xuân làm người ta nghiến răng nghiến lợi biến thành tuyết trắng đầy trời.

Xuân hàn tới rồi, ai nấy đều kéo kín áo choàng, lầm lũi đi đường.

Trước kia Vân Lang cho rằng Vũ Lâm Quân dùng áo choàng đỏ vì đẹp, sau khi hạ được Hoàng thị, tiếp nhận xưởng nhuộm mới biết. Sở dĩ dùng màu đó vì năm xưa trồng cỏ xuyến nhiều quá, nhuộm màu đỏ dễ, cho nên thành màu sắc chính của đại quân. Thực tế đáng chán vậy đấy, chẳng có tí oai hùng thi vị nào hết đâu.

Tùy Việt chắp tay với Vân Lang, giọng có phần nịnh bợ:” Nô tài lần đầu lên chiến trường, mong hầu gia chiếu cố.”

Vân Lang khó chịu:” Ngươi nói thật đi, vì sao ngươi xuất hiện trong quân của ta?”

Tùy Việt biết vị này khó hầu hạ, cái danh hoạn quan thiếp thân của hoàng đế trong mắt y không có nhiều phân lượng, bất đắc dĩ đáp:” Bệ hạ xuống chiếu, thế là nô tài thành trưởng sử, nói thực tình là không rõ, có điều Triệu tướng quân hẳn là biết.”

Triệu Bồi từ khi tới quân doanh luôn như cố ý né tránh Vân Lang, hắn sớm nhìn ra ác ý cực rõ từ mắt Vân Lang rồi, lúc khác còn tránh được, giờ hết cách, tất cả tướng quân phải đi quanh chủ soái khi hành quân, thấy Tùy Việt bán đứng mình, chắp tay nói:” Mạt tướng vốn là túc vệ tướng quân tẩm cung bệ hạ, cũng không biết vì sao.”

“ Ước thúc tốt đám mật thám của các ngươi, ta không cần biết các ngươi mang theo sứ mệnh gì, làm lỡ quân cơ, phát hiện kẻ nào giết kẻ nấy, tuyệt đối không nương tay.”

Có đám người này quấn chân, Vân Lang chẳng hi vọng gì quân mình có chiến lực cường hãn, thế nào cũng phải làm vài chuyện bẩn thỉu không muốn nữa chứ.

Cả Vân thị không ai tiễn chân Vân Lang đi, đã chia tay ở nhà rồi, trước khi lên đường Vân Lang còn ở quân doanh ba ngày ổn định tinh thần, nhưng mỗi đội quân lên đường đều được hoàng đế đích thân đưa tiễn. Lưu Triệt đứng trên tường thành càng lâu, tới khi tuyết đổ xuống mới về Trường Môn Cung.

Ở cửa cung, Lưu Cư đã quỳ trên tuyết lâu lắm rồi, tuyết mùa xuân dễ tan, rơi trên người làm y phục Lưu Cư ướt sũng.

Lưu Triệt có vẻ mệt mỏi, nói với Chung Ly Viễn:” Chiêu cáo thừa tướng, chuẩn bị điển lễ lập thái tử.”

Lưu Cư mừng rỡ, liên tục dập đầu:” Nhi thần tạ hoàng ân.”

Lưu Triệt khẽ hừ một tiếng, đi qua bên Lưu Cư nhưng không đỡ hắn lên:” Bất kể là ai hiến ngươi kế quỳ trong mưa tuyết lấy sự thương hại của trẫm, ngươi về hãy giết đi. Ngươi nên đi tiễn đại quân chứ không phải quỳ ở đây cầu xin trẫm lập thái tử, không biết phân biệt chủ thứ nặng nhẹ.”

Nói xong đi vào Trường Môn cung.

Lưu Cư mặt đầy kinh ngạc, có điều nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, hướng về phía Trường Môn cung vái ba lần, đứng lên liền quyết định không thể giữ lại Hạ Hầu Diễn dù chỉ một khác, còn Hạ Hầu Tĩnh không thể trọng dụng, vì hai kẻ không liên quan trọng làm hỏng hình tượng trong lòng phụ hoàng.

Lưu Triệt trở về Trường Môn cung thì rốt cuộc không kìm nén được lửa giận, hắn nổi điên thì thường đánh người, cung nhân chắc chắn gặp họa.

A Kiều bế Lam Điền không cho nó chạy lung tung, nghe Đại Trường Thu báo cáo xong cũng có chút bực mình:” Hắn không có chủ kiến được sao, một thái tử bị thần tử xúi bẩy, còn làm được hoàng đễ tốt sao? Tương lai giữ nổi giang sơn liệt tổ liệt tông sao?”

Đại Trường Thu cúi đầu không nói.

Kỳ thực cách làm của Lưu Cư không thái quá, muốn làm thái tử phải toàn lực tranh thủ, năm xưa Lưu Triệt muốn làm thái tử, không phải cũng ra sức lấy lòng Đậu thái hậu hay sao?

Thế nhưng Lưu Cư chọn không đúng thời điểm, không nên chọn lúc cả nước xuất chinh, một lòng diệt ngoại địch như vậy.

Hôm nay là ngày Hoàng trưởng tử bày tiệc thiết đãi khách khứ, hoàng đế cuối cùng đã lên tiếng về chuyện lập thái tử, thừa tướng phủ liên hợp thái thường tự chuẩn bị tất cả nghi điển cần thiết phong thái tử.

Quá trình này rất phức tạp, ít nhất là cần hai mươi ngày.

Lưu Cư đại tiệc đãi khách, nguyên nhân không nói, nhưng mỗi huân quý tham dự yến tiệc đều rõ, câu nói nhỏ của hoàng đế rơi vào tai bọn họ chẳng khác nào tiếng chuông đại lữ.

Trong thiên điện, sắc mặt Lưu Cư âm trầm như nước, Hạ Hầu Tĩnh quỳ dưới đất không ngừng dập đầu, không át được tiếng kêu như heo bị chọc tiết.

“ Cha con ngươi có ân với cô vương, cô vương ghi nhớ trong lòng, thế nhưng giết Hạ Hầu Diễn là ý chỉ của phụ thân ta, không ai có thể làm trái. Hạ Hầu tiên sinh, ông một lòng muốn Cốc Lương phái phát dương quang đại, giờ muốn nó duy trì vạn năm, thế nào cũng phải vứt bỏ nhi tử.”

Hạ Hầu Tĩnh ngẩng đầu:” Sao tới mức đó?”

Lưu Cư không đành lòng nhìn hai hàng nước mắt của ông ta, quay người đi:” Giờ nói cũng đã muộn, xin lỗi Hạ Hầu tiên sinh.”

Cửa thiên điện mở ra, Quách Giải toàn thân giáp trụ đi vào, tay cầm khay gỗ, trên khay đặt ngay ngắn một cái đầu lâu, tuy đã chết, vệt nước mắt vẫn còn rất rõ ràng:” Khởi bẩm điện hạ, mạt tướng hoàn thành mệnh lệnh.”

“ Tiên sinh cáo biệt ái tử đi.”

Lưu Cư nói xong rời thiên điện tới chủ điện, vừa bước chân vào đại điện, nụ cười hiện lên bôi, cầm lấy chén rượu đồng:” Chư quân, đại công cáo thành, cạn chén này.”

Tiếng hò reo huyên náo xuyên qua tuyết trắng, rơi vào thiên điện, rơi vào tai Hạ Hầu Tĩnh, âm thanh đó sao chướng tai như thế.

Hạ Hầu Tĩnh vẫn quỳ trên sàn đá lạnh nhìn cái đầu lâu nhi tử, ông ta tới lúc này vẫn không sao tin nổi, một tuần hương trước nhi tử ông ta còn reo hò, chúc mừng thái tử.

Còn giờ đây chỉ còn một cái đầu lâu hai mắt mở trừng trừng.

Hạ Hầu Tĩnh nắm chặt tay, móng bập vào lòng bàn tay, máu nhỏ từng giọt, ông ta thống khổ cúi đầu xuống, chạm vào trán nhi tử, tiếng gào khẽ phát ra từ cổ họng.

Bình Luận (0)
Comment