Tiếng chúc mừng ở chủ điện ngày càng cao, che lấp bi thương ở gian phòng nhỏ bên cạnh.
Hạ Hầu Tĩnh cáo biệt nhi tử, loạng hoạng mở cửa thiên điện, đợi cho gió lạnh làm mặt ông ta cứng đờ tới mất tri giác, để nụ cười quỷ dị đông cứng trên mặt, ông ta liên bước vào chủ điện.
Tới bàn của mình cầm chén rượu giơ cao hô:” Chúc mừng hoàng trưởng tự thỏa nguyện.”
Lưu Cư tủm tỉm cười hết sức đắc ý, quả nhiên quyền lực vẫn là thứ quyết định tất cả, nâng chén rượu từ xa nhận lời chúc của của Hạ Hầu Tĩnh, sau đó ngửa cổ uống cạn. Hắn không nhận ra lửa thù hận rực cháy trong mắt vị lão tiên sinh, đó là thứ lửa không loại nước nào trên đời này có thể dập tắt được.
Con người chỉ tới khi gặp tai họa mới lĩnh ngộ được quá khứ mỹ hảo mà mình đã bỏ lỡ.
Thế nhưng lúc đó thường mất đi cơ hội lẫn tâm tình tỉnh ngộ, cứ thế thành một vòng tròn quái ác, lặp đi lặp lại cho tới chết.
Hạ Hầu Tĩnh là một người như thế.
Ông ta cho rằng mình có công với Lưu Cư nhưng bị vứt bỏ một cách vô tình, ông ta muốn rời bỏ Lưu Cư, nhưng không bỏ được tâm huyết mình đã bỏ ra, càng không muốn nhi tử chết vô giá trị.
Vì thế ông ta đành phải nhẫn nhịn, tiếp tục theo Lưu Cư, muốn thu hồi lại những thứ mình đã bỏ ra, dưới tình huống đó ông ta chỉ có thể khiến Lưu Cư cho rằng càng một lòng một theo hắn, đợi cơ hội tới.
Cũng trong gió tuyết ấy, đại quân Vân Lang tới được nơi cắm trại, trời lạnh như vậy, chỉ có một nồi lẩu nóng mới có thể vỗ về lòng người, vì thế Vân Lang nấu lẩu.
Một miếng thịt trâu to bằng lòng bàn tay cho vào nồi nước canh gà, tâm tình cũng dần thả lỏng, do nước canh cho thêm nhiều dầu thù du, nên nhìn có vẻ trắng, húp một ngụm canh, nước mắt chảy ròng ròng.
Đây là giọt nước mắt thỏa mãn hạnh phúc.
Thế là trong lều ấm áp, mấy người quây quanh nồi nhỏ xụt xùi rơi nước mắt, càng rơi nước mắt ăn càng khỏe, càng ăn thì nước mắt càng nhiều.
Cảnh tượng thật kỳ quái.
Đông Phương Sóc vén rèm lều bạt đi vào, dậm dậm chân cho long bùn đất ở giày, mặt vô cùng ưu sầu, nhìn cảnh trước mắt dở khóc dở cười, trêu:” Tuyết lớn lấp đường, chúng ta không thể tiến bước, có tới được Dương Quan hay không còn vấn đề, các vị còn có tâm tình ở đây ăn uống à?”
Đi cùng với hắn còn có Tư Mã Thiên, cái cảnh này kỳ thực hay diễn ra ở Vân thị diễn ra tương đối phổ biến, đặc biệt mùa đông, không quá để ý, giơ công báo lên:” Bệ hạ đã phê chuẩn thỉnh cầu của Hoàng trưởng tử, thừa tướng phủ và thái thường phủ đang chuẩn bị điển lễ sắc phong.”
Vân Lang và Tào Tương bỏ đũa xuống ngừng ăn, chỉ có Hoắc Quang tiếp tục vớt miệng thịt trâu lớn mà sư phụ vừa thả, hắn không thích ăn thịt chín kỹ:” Chuyện trong tình lý thôi mà, chúng ta rời đi là cơ hội tốt cho Lưu Cư bồi dưỡng lực lượng, đó là quy củ của các triều đại, có gì to tát đâu. Huống hồ bảy phần đại quân đã rời đi, lòng người bất an, cần có tin tức khác trấn an, đồng thời di chuyển sự chú ý của mọi người, Lưu Cư ra tay xem như đúng lúc.”
Tào Tương cười lạnh:” Tiểu tử ngươi tuy thông tuệ, định kế sách có lẽ không ai bằng ngươi, nhưng chưa đủ từng trải để hiểu lòng người đâu, đừng bình luận bừa bãi người ta cười cho.”
Hoắc Quang ngạc nhiên lắm, hắn không thấy vấn đề ở đâu:” Nguyện nghe rõ hơn.”
Tào Tương ngạo mạn chỉ dạy:” Đám người khiến bệ hạ phải đau đầu rốt cuộc đã đi hết rồi, đây là lúc bệ hạ có tinh lực đánh giá xem thái tử có phù hợp không. Hoàn cảnh Lưu Cư sẽ không thoải mái thuận lợi như ngươi nghĩ đâu, đáng lẽ hắn nên cút thật xa tránh cữu cữu ta, ai được cữu cữu ta đối đãi đặc thù đều không dễ sống.”
“ Còn nữa, hiện giờ cữu cữu ta thân thể khỏe mạnh, không hề có chút già nua nào, thế nhưng Lưu Cư liên tục nhắc nhở lập thái tử, khác nào với việc liên tục nói rằng cữu cữu ta già rồi. Như vậy Lưu Cư vừa đối diện với ánh mắt lựa chọn khắt khe của cữu cữu ta, đồng thời đón nhận tâm lý bất mãn kia, mà Lưu Cư không đủ lòng dạ tài chí, hắn sống thoải mái được mới lạ.”
Hoắc Quang trầm ngâm.
Tư Mã Thiên đưa văn thư cho Vân Lang, ngồi xuống bên bếp lò, nhưng lại không có tâm trạng ăn uống:” Nói thế chuyện lập thái tử này không biết là phúc hay họa.”
Vân Lang chỉ xem lướt qua rồi ném cho Tào Tương, tiếp lời hắn:” Vào lúc này Lưu Cư không nên muốn làm thái tử gì cả, ta mà là hắn sẽ về đất phong, quản lý tốt địa phương, đồng thời tận hiếu với bệ hạ, không để bệ hạ cơ hội, như thế mới thành thái tử thực sự, chứ không phải là tự biến thành bia tập bắn, thật ngu xuẩn quá mức.”
Dù sao đó cũng là chuyện của Lưu Cư rồi, chẳng liên quan tới mình, cướp lại miếng thịt trong bát Hoắc Quang, thằng tiểu tử này càng lớn càng chướng mắt. Giờ ai xen vào giữa chuyện thái tử này chỉ gặp xui xẻo, Vân Lang không có ý đó, thậm chí còn cười gian, có một tê thái tử thích nhảy nhót phân tán bớt sự chú ý của Lưu Triệt dành cho y càng tốt.
Tuyết rơi ba ngày, trời lạnh, được cái làm mặt đất khô hơn, đại quân nhanh chóng lên đường bù lại thời gian bị lãng phí.
Khi Đại Quân tới Lan Châu, Vân Lang đứng trên Cao Lan Sơn bên Hoàng Hà nhìn về phía bắc thở dài.
Mảnh đất này vốn là nơi Vân Lang cực kỳ quen thuộc, nay núi cao sông dài vẫn thế, nhưng phồn hoa trong ký ức chẳng có chút bóng dáng nào.
Cao Lan Sơn xuất phát từ cổ ngữ Hung Nô, ngụ ý là núi cao nằm bên sông, đại bộ phận sông núi ở tây bắc kỳ thực đều dùng âm Hung Nô dịch sang để đặt tên, cho dù là dãy Kỳ Liên Sơn hùng vĩ cũng thế.
Vượt qua sông lớn là bằng với rời khỏi lãnh địa vốn có của triều Hán, từ mai Vân Lang sẽ thực sự bước vào mãnh đất vừa bị Hoắc Khứ Bệnh chinh phục, còn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái man hoang, hành lang Hà Tây.
“ Đây chính là bốn quận Hà Tây.” Tư Mã Thiên giang rộng hai tay tựa hồ muốn ôm trọn lấy tây bắc hùng vĩ:
Vân Lang quay sang Đông Phương Sóc:” Có hứng muốn làm thơ không?”
Đông Phương Sóc hào tình vạn trượng:” Làm thơ ở nơi này phải lấy kiếm làm bút, lấy máu làm mực, lấy sông núi làm giấy, lấy trăm sao làm ý tưởng mới có thể viết ra thơ hay được.”
Tây bắc bao la hùng vĩ, làm lòng người kích động sinh hảo khí như thế chẳng có gì lạ, huống hồ đám xui xẻo này thoát khỏi bóng ma của Lưu Triệt, ai ai cũng như sống lại.
Biên tái tháng ba, sắc màu chủ yếu là khô vàng, thi thoảng thấy chút sắc xanh, chính cảnh tượng này mới biểu đạt hết hàm nghĩa của mùa xuân.
Nước sông Thương Lang trong chừ,
Có thể giặt dải mũ.
Nước sông Thương Lang đục chừ,
Có thể rửa chân ta.
Tùy Việt ngồi ở bên bờ sông nghêu ngao hát:
Tào Tương cười mỉa:” Cái thứ thiến này lên cơn gì thế, sông vừa mới tan băng cho chân xuống không sợ đông cứng à?”
Vân Lang thấy Hoắc Quang bĩu môi lườm Tào Tương xem thường, trừng mắt với hắn, thong thả nói:” Người ta đang oán trách chúng ta đấy, ý là gặp nghịch cảnh người ta có cách sống được, gặp hoàn cảnh thuận lợi thì càng sống tốt, cho rằng chúng ta muốn làm hại hắn, hắn giải thích là bất đắc dĩ bị bệ hạ phái đi. Ha ha ha, xem ra tỉnh ngộ rồi, có điều hắn đi một mình mà không có Triều Bồi, xem ra không cùng một bọn.”
“ Đương nhiên, hoạn quan và người không phải hoạn quan vĩnh viễn không cùng bọn, đó là yêu cầu của cữu cữu ta, xuất hiện kẻ nào kết giao lung tung là cữu cữu ta chém chết.” Tào Tương nói tới đó liếc mắt nhin Hoắc Quang:” Tiểu tử, đừng tưởng ngươi lườm ta mà ta không biết, chuyện của Tùy Việt ta chẳng thèm nhìn thấu thôi, ngươi hại sư phụ ngươi phải giúp ta giải thích, cuối cùng ngươi còn đắc tội với ta, sau này loại chuyện tự cho rằng mình thông minh giảm bớt đi. Ta và sư phụ và ca ca ngươi là người nhà, nên ta không xử lý ngươi, nếu là ngươi khác, tới lúc ngươi tự chuốc họa vào thân.”
Hoắc Quang khom người vài một cái, nhưng bảo hắn đã tiếp nhận lời khuyên răn thì lạc quan quá rồi.
Tào Tương bảo với Vân Lang:” Trước kia cái đầu nó tròn tròn sờ rất thích, đáng yêu, giờ chẳng vui tí nào nữa, ta nhìn thấy chỉ muốn đạp một phát thôi.”
Vân Lang cười khổ gật đầu, tuổi nổi loạn, cái tuổi chướng mắt nhất, nhiều lúc chính y cũng muốn đè thằng tiểu tử khốn kiếp này xuống đất đấm đá một trận cho đỡ tức nói gì tới người khác.
................
Hôm nay dừng ở đây nhé.