Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 954 - Q6 - Chương 101: Đi Qua Tây Bắc.

Q6 - Chương 101: Đi qua tây bắc. Q6 - Chương 101: Đi qua tây bắc.

Đoàn người Vân Lang tới, Tùy Việt rút chân khỏi nước lạnh mau chóng lau chân, Vân Lang nhìn hai cái chân lạnh tới tím tai thì thương hại, phất tay nói:” Về sau có lời gì thì nói thẳng, trong quân ngũ xưa nay đều có sao nói vậy, đừng mang mấy thủ đoạn triều đường ra đây.”

Tùy Việt đi giày vào, vừa nói vừa lấm lét quan sát Vân Lang:” Nô tài là người chuyên mách lẻo, bệ hạ rốt cuộc là muốn biết cái gì? Nô tài không biết. Thế nhưng giờ đã xuất phát gần một tháng chưa gửi được tấu báo nào, thật không thích hợp, quân hầu bảo phải làm sao?”

Vân Lang chưa trả lời thì Hoắc Quang đã nói:” Sư phụ ta là chủ soái, không thể phạm sai lầm, nếu không là chuyện lớn, đáng lẽ đẩy phó tướng ra làm dê thế tội, nhưng vị phó tướng này không chịu gánh trách nhiệm, đã thế chỉ có tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này thích hợp thôi. Sau này ta làm phó thủ cho công công, thế đã được chưa?”

Tùy Viện cười ha hả:” Không phải nói chứ, cái đầu này không to không nhỏ, vừa vặn lắm, giờ đại quân chuẩn bị vượt sông không tiến, trì hoãn ba ngày, tội danh này cho ngươi gánh đi.”

Vân Lang xua tay một cái, sự kiện này coi như có quyết định.

Tùy Việt đứng dậy, xoay lưng về phía sông, nói mà chẳng nhìn ai:” Hoàng trưởng tử thành thái tử, mọi người hẳn là biết.”

Vân Lang lắc đầu, nghiêm nghị nói:” Đây là chuyện nhà của bệ hạ, quyết định thế nào là tùy bệ hạ. Hiện giờ ta chỉ muốn đưa số vật tư lương thảo này sớm ngày tới Dương Quan, Tùy trưởng sử, sau này những tin tức không liên quan không cần biết, vạn sự lấy quân vụ đặt lên hàng đầu.”

Tùy Viện lẩm bẩm:” Nô tài cũng có muốn biết đâu, nhưng có cách nào được.”

Đội quân xui xẻo lại tiếp tục lên đường, tây bắc cảnh tượng hùng vĩ thật, nhưng sự hùng vĩ của nó do hoàn cảnh khắc nghiệt mà ra.

Trên mảnh đất nhiễm phèn trắng mênh mông, một đội quân gian nan tiến lên, gió thổi một cái, đất kiềm bị cuốn lên, trơi trên áo choàng đỏ, không may lọt vào mắt khiến người ta nước mắt chảy dài.

Mắt ai cũng đỏ hoe, dù mặt buộc khăn mỏng chúng vẫn chui vào được.

Đất tây bắc, hoang vu mà cô độc.

Cãi đất phèn này kéo dài tới cả trăm dặm, chẳng có lấy chút sinh cơ nào, cả chim trên trời cũng không muốn bay qua.

Đây chính là tuyệt địa trong lời người Hung Nô.

Vân Lang nhảy khỏi ngựa du xuân, nắm một ít đất, chỉ cầm một chút mà tay nóng rực.

Tào Tương cẩn thận kiểm tra móng ngựa, thấy tấm vải quấn võ ngựa vẫn còn rất chắc mới đứng lên:” Đi nhanh nhanh rời khỏi chỗ này.”

Vân Lang lắc đầu:” Chậm thôi, đi nhanh bụi càng nhiều, chịu không nổi. Ngươi xem bên kia có dấu vó ngựa do đại đội kỵ binh đi qua, chắc là đám Khứ Bệnh.”

“ Hẳn là thế, trừ chúng ta chỉ có đại quân Khứ Bệnh đi qua nơi này.”

“ Lệnh hậu quân thu thập thật nhiều đất phèn, khi đầy chỗ trống trên xe lương thực thì thôi, nhớ đừng để dính nước.” Vân Lang lệnh lính truyền tin:

“ Ngươi dùng thứ này làm gì?”

“ Tự bảo vệ thôi.”

“ Không phải chúng ta có thuốc nổ à?”

“ Thứ ấy không phải bất đắc dĩ thì chớ dùng, nếu không hậu quả nghiêm trọng, bệ hạ ngủ không ngon, chúng ta cũng đừng hòng sống yên.”

Tào Tương thấy cũng phải, không đề cập tới nữa.

Đất phèn trăm dặm, đại quân đi hai ngày mới qua.

Nếu chỉ riêng quân đội thì một ngày là đủ, nhưng bọn họ không phải đội quân tác chiến, mà là đại quân hậu cần cung ứng cho Hoắc Khứ Bệnh.

Sau hai ngày hành quân liên tục không nghỉ, đại quân dừng lại bên Hắc Hà, nghỉ ba ngày.

Đảm nhận tiền quân giáo úy là Lý Dũng, không biết bắt từ đâu một số người Khương khiến quân doanh vốn thiếu nhân thủ liền có người để dùng, vì Vân Lang tác chiến không dùng dân phu hay nô quân, y kiên trì chiến tranh là chuyện của quân đội.

Con đường phía trước càng khó đi, không có người phá núi mở đường, tốc độ hành quân sẽ giảm đi rất nhiều. Người Hung Nô sẽ không ở nguyên tại chỗ đợi Hoắc Khứ Bệnh tới giết, nên đây sẽ là cuộc chiến du kích, truy kích.

Như thế chiến sự sẽ thành cuộc chiến giằng co. Nếu không có một con đường thích hợp tiếp tế, tương lai sẽ rất gian nan.

Một trong những biện pháp duy trì lương thực của quân đội là cướp bóc, nói cách khác là thủ đoạn lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, trên đường hành quân không có kẻ địch thì xui xẻo là bách tính.

Đi qua cửa núi, cách đó không xa có đàn quạ và kền kền đang tranh đoạt thức ăn.

Lý Thân nhặt một cục đá ném, đám chim ăn xác thối nháo nhác bay đi, chỉ còn một hai con kền kền to béo không nỡ bỏ thức ăn, ngồi trên cành cây vừa nhú chồi non, mắt âm hiểm nhìn đại quân.

Tô Trĩ mặc áo gai dày, đeo khẩu trang găng tay từ khe núi đi ra, sau lưng là những hộ phụ người Khương cầm mấy cái bình nhỏ, hắn là mẫu vật vừa lấy.

“ Muội tới chỗ vứt xác à?” Vân Lang giọng có hơi khô khan:

“ Không, nơi đó xác thành xương trắng, cơ bản không có giá trị, vừa rồi có một cái xác người sắc mục tươi, muội đi lấy mẫu.” Nghe ra giọng sư huynh không vui, Tô Trĩ rụt cổ dẫn đám hộ phụ chạy mất, họ đi tới đâu, quân tốt không ai không sợ hãi né tránh:

“ Sau này phát hiện ra thi thể phóng hỏa đốt cho lão tử.” Vân Lang bực mình đá Lý Thân một cái, tiếp tục tới tiền quân.

Lều của Tùy Việt ở bên đường, nhưng bên trong chỉ có Hoắc Quang, Hoắc Quang thấy sư phụ tới thì chỉ chỉ, Vân Lang theo hướng đó tìm người.

Sau ngọn đồi nhỏ có con suối, không ngờ Tùy Việt ngồi bên suối câu cá, nước suối rất trong, chảy vòng quanh rồi tụ lại thành cái ao dưới chân núi, nhìn xuống thấy đen xì cho thấy ao rất sâu.

Vân Lang vừa xuất hiện có vài quân tốt cao lớn vây quanh Tùy Việt.

Tùy Việt quay đầu cười:” Hôm nay nô tài không khỏe nên không ở trong lều làm việc, mong tướng quân thông cảm.”

“ Trong quân không ăn thức ăn bên ngoài, đây là thiết luật, trưởng sử phải ghi nhớ.” Vân Lang thuận tay đổ số cá Tùy Việt câu được xuống ao:

Đám quân tốt vây quanh tức giận, Tùy Việt đứng lên hỏi:” Vì sao, cha gia tới giờ vẫn còn chưa hiểu vì sao tướng quân không cho phép uống nước lã, không cho ăn thức ăn bên ngoài, không tự ý tiếp xúc với cư dân đương địa.”

Vân Lang lạnh nhạt đáp:” Du kỵ báo đầu nguồn phát hiện vài xác người và gia súc thối rữa.”

Tùy Việt vừa nghe vậy bất giác ôm cổ ọe một tiếng, hắn tuy chưa ăn cá, nhưng vừa rồi dùng nước suối pha trà.

“ Sau này ở lại trong quân doanh, không có việc gì đừng tùy ý ra ngoài.” Vân Lang hừ một tiếng bỏ đi, trong quân của y có không ít tân binh chưa từng lên chiến trận thực sự, bởi thế đề phòng sự cố ngoài ý muốn, quân lệnh nghiêm ngặt hơn bình thường, đề phòng bất trắc:

Tây bắc dù nghìn năm sau trải qua nhiều vương triều khai phá vẫn là một mảnh đất nguy hiểm.

Nơi này đất rộng người thưa, nếu muốn vương hóa như Trung Nguyên là không thể, càng không thể phái một lượng lớn quan lại tới cai trị, tối đa chỉ có thể lập vài thành quân ở chỗ xung yếu làm cơ sở thống trị.

Lưu Triệt muốn giết hết người Hung Nô là lựa chọn bất đắc dĩ, chỉ có thế thì thảo nguyên mới bình an một thời gian, trấn nhiếp các dị tộc khác.

Bởi thế mà quân đội Đại Hán sau khi tiến vào thảo nguyên trừ mệnh lệnh quân sự ra thì những quân luật khác không quá nghiêm ngặt.

Vân Lang tất nhiên cũng không thể cố ý ước thúc quân đội, quân viễn chinh là thế, càng ước thúc càng dễ gây bất mãn, ảnh hưởng sức chiến đấu, nhưng ở một số mặt thì y không lơi lỏng, cho dù đa phần không hiểu nguyên nhân vì sao.

Bình Luận (0)
Comment