Khi đại quân như châu chấu mùa xuân hướng về phương bắc, bốn quận Hà Tây bình thường yên tĩnh thành địa ngục nhân gian.
Nơi có bóng người mới có đường đi, mới có tiếp tế, đường tiến quân tất nhiên là hướng tới chỗ nhân khẩu tương đối đông đúc.
Quân Võ Uy rất lớn, thành Cô Tang rất nhỏ cũng rất hoang tàn, đã mất đi ý nghĩa phòng ngự.
Khi Thủy hoàng đế thống nhất thiên hạ thì nơi này là chỗ ở của người Đại Nguyệt Thị, sau khi Mạo Đốn đánh bại người Đại Nguyệt Thị liền thành lãnh địa của Hưu Đồ Vương tức là lãnh địa tổ truyền của Kim Nhật Đê.
Cái tên Võ Uy được Lưu Triệt đặt cho sau khi Hoắc Khứ Bệnh đoạt lấy người vàng của Hưu Đồ Vương, đây chính là đất thương tâm của Hán gia.
Sau khi thái tổ binh bại Bạch Đăng Sơn, tiếp nhận chủ trương của đại thần Lâu Kính, dùng kết giao hòa hiếu đổi bình an.
Tiếp đó Lữ hậu, Huệ đế, Văn đế, Cảnh đế tiếp tục chấp hành chính sách này, tổng cộng tặng 7 công chúa hoàng thất cùng vô số tài vật, mà nơi giao nhận chủ yếu là ở nơi này.
Đại quân của Vân Lang đóng trong thành Cô Tang, một cái thành nhỏ không đủ chứa hết đại quân, miễn cưỡng lập soái trướng, bố trí xong doanh trại, chuẩn bị kiến lập một binh trạm làm nơi tích trữ lương thực tiếp tế sau này.
Cắm trại một ngày, đến hôm sau Vân Lang suất lĩnh các tướng quân đốt hương tắm rửa, chuẩn bị đi gặp một vị quý nhân.
Lễ tiết không thể bỏ, Vân Lang cũng không nửa lời oán trách, kim quan, tơ lụa, áo bào, mỗi một món trang sức đều không thiếu, còn chuyên môn đi hỏi Tô Trĩ, mình ăn mặc có gì sai sót không?
Vân Lang và Tào Tương hiếm khi đội lên thất lưu quan đại biểu thân phận công hầu, trên buộc thanh ngọc. Tư Mã Thiên, Đông Phương Sóc đội ngũ lưu quan, buộc hắc ngọc, đây là quan phục chính thức nhất của Đại Hán, do phục quan giám chế tác.
Thường ngày dù cận kiến hoàng đế cũng không mặc thế này, trừ khi có đại triều hối hoặc hoạt động lớn như tế thiên mới mặc long trọng trọn bộ.
Tô Trĩ tất nhiên là phải mặc quan phục, có điều nữ tử mặc quan phục nam quá bất nhã, cho nên nàng mặc bộ váy dài ống tay áo cực rộng, vóc dáng nàng đã cao ráo, sau khi đeo thêm đủ loại trang trí, thế là một quý phụ cao quý vô ngần xuất hiện.
Đoàn người bọn họ vừa mớ rời thành Cô Tang liền khiến vô số người Khương và người Hung Nô quy thuận ngó nghiêng, lần đầu tiên bọn họ chứng kiến sự xa hoa như thế, không ít người bất giác quỳ bái.
Một số Hồ thương hay qua lại Quan Trung và Tây Vực đột nhiên gặp đội ngũ như vậy ở vùng man hoang, liền ra sức nói văng nước bọt, lấy đám người Vân Lang chứng minh sự phồn hoa đất Hán mà họ bốc phét trước kia.
Từ thành Cô Tang tới Thương Tùng chỉ hơn 20 dặm, nhưng đoàn người Vân Lang phải đi hết cả một buổi sáng, tới trưa mới đến nơi.
Thương Tùng kỳ thực là cái ao nước lớn, nơi này cỏ cây tươi tốt là nơi chăn thả rất tốt, cũng là nơi tụ cư chủ yếu của người Hung Nô.
Người Hung Nô nơi khác thấy quân Hán là bỏ chạy, nhưng ở nơi này thì họ không sợ, một đám trẻ con thò lò nước dãi còn chạy theo đội ngũ, dùng tiếng Hán Trường An xin thức ăn.
“ Mười sáu tuổi gả cho Hung Nô, tới nay cũng đã hơn sáu mươi rồi, không biết làm sao Hoài Hóa công chúa vượt qua được.” Vân Lang cảm khái:
“ Biết làm sao, khi đó Văn hoàng đế đăng cơ chưa lâu, đa số thần tử là tâm phúc Lữ thị, vừa vặn Hung Nô nam hạ, trong triều hoảng loạn, lo họa mất nước, đem Hoài Hóa công chúa gả đi. Thân là hoàng tộc, ta không biết phải ăn nói thế nào với vị lão tổ tông này đây.” Tào Tương bùi ngùi vẫn không quên khoe khoang kiến thức với thân phận hoàng gia của hắn:
Vân Lang hôm nay không chấp hắn, kỳ thực trong lòng cũng thấy hổ thẹn, vì thế mới dùng nghi lễ long trọng nhất này.
Nam nhân thống trị thiên hạ, nhưng lại dùng nữ tử giữ giang sơn, chẳng lẽ bọn họ hưởng thụ mà không thấy nhục? Vân Lang chẳng thà tử chiến một trận chết hết cùng nhau cho rồi, trước kia cảm thụ còn mơ hồ, giờ sắp diện kiến kỳ nữ tử này không biết dối diện ra sao.
“ Chuyện này đã không cách nào bù đắp nữa, món nợ của tổ tiên, chúng ta nỗ lực trả lại.” Tư Mã Thiên quay sang bảo Đông Phương Sóc:” Hôm nay huynh giở hết bản lĩnh ra, dù có phải đóng vai hề cũng đừng thấy ủy khuất.”
Đông Phương Sóc vuốt râu gật gù:” Tất nhiên rồi, cho dù chỉ cần có được một nụ cười của lão tổ tông cũng đáng lắm.”
Người Thương Tùng bộ thấy quân Hán không chạy vì bọn họ có một lá cờ, lá cờ này đã quá lâu rồi, nhiều chỗ bị gió thổi rách thành tua.
Hôm nay lá cờ đó một lần nửa dựng lên, đỏ rực như máu, nếu nhìn kỹ một chút thì không phải lá cờ, nhưng nhờ đó bọn họ bình an khi quân Hán quét qua nơi này, đó là bùa hộ mạng của họ.
Hoắc Quang thúc ngựa tới bên một hàng rào gỗ đơn giản, ngửa cổ hô:” Thiên sứ tới, Hoài Hóa công chúa Lưu Bình tiếp chỉ.”
Lời vừa dứt người Hung Nô đứng trong hàng rào xem náo nhiệt chạy sạch sẽ chỉ còn lại trâu cừu.
Hai nghìn quân Hán tràn vào mảnh đất không rộng lắm này, nhanh chóng không chế bộ lạc, đồng thời phát hiện nơi này chỉ có phụ nhân trẻ nhỏ, một ít nam nhân thương tật, chẳng thấy nam tử trưởng thành lành lặn nào.
Hoắc Quang nhìn quanh, chẳng phát hiện ra dấu hiệu nào có công chúa người Hán ở đây, định lên tiếng uy hiếp cho công chúa phải ra, Cẩu Tử ngăn lại, chỉ hai lão phụ Hung Nô tuổi cao dưới gốc Hòe:” Hỏi họ đi.”
Chỉ thấy hai phụ nhân da gà tóc hạc, mặc áo da cừu, đang ngồi dệt, Hoắc Quang rùng mình:” Không phải là họ chứ?”
“ Nhìn cách ngồi quỳ đi, không phải thói quen của người Hung Nô, làm gì có nhiều người Hán ở đất này?”
Hoắc Quang nhảy khỏi chiến mã, đi nhanh tới cây Hòe, chắp tay vái:” Dám hỏi bà bà, Hoài Hóa công chúa Lưu Bình có ở đây không?”
Một bà cụ tóc bù xù ngẩng đầu lên, ngớ ra hỏi bà cụ còn lại:” Nghe quen quá.”
Bà cụ kia ngây ra nhìn Hoắc Quang từ trên xuống dưới một lượt, giọng có chút cấp thiết:” Là tên của công chúa mà.”
Hoắc Quang và Cẩu Tử thất kinh, chẳng lẽ đây là công chúa và thị nữ sao?
Bà cụ há cái mồm chẳng còn răng, lắc đầu tiếp tục làm việc:” Cái tên đó giá trị gì đâu.”
“ Với nô tỳ thì công chúa luôn là công chúa của nô tỳ.”
Nghe tới đó Hoắc Quang vội vàng quỳ xuống:” Người cũng là công chúa của mạt tướng.”
Gương mặt có chút chậm chạp của Hoài Hóa dần dần sinh động hơn, đôi mắt mờ cũng sáng dần, cầm lấy một cái cành cây, đột nhiên đứng lên quát:” Ta muốn ăn cừu nướng, dê sữa, muốn ăn rau hẹ xào trứng, thịt chó chấm tương, sữa ngựa chua, cơm gạo trắng …”
Hoắc Quang mặt co giật, không ngờ rằng làn đầu gặp mặt lại như thế này, gọi ra một tràng món ăn mà hắn nghe không kịp, càng nói giọng Hoài Hóa càng nhanh, líu lại, lẫn lộn mơ hồ.
Cái mùi hôi của gia sức trên người công chúa bốc lên bao phủ cả người, làm hắn thở không nổi.
“ Trong vòng một ngày mà không có, bản cung chặt cái đầu chó của ngươi.” Hoài Hóa tóm lấy cổ áo Hoắc Quang giật, la hét như điên dại:
Cung nữ già thì khóc lớn, hai tay đập mặt đất, khóc chết đi sống lại, Cẩu Tử vội chạy tới tới đỡ, chỉ e xảy ra sự cố.
Vẻ mặt điên cuồng của Hoài Hóa dần dần khôi phục lại bình tĩnh, song vẫn nắm chặt cổ áo Hoắc Quang:” Nói thế là bệ hạ có ý chỉ cho ta, ta được về rồi sao?”
Hoắc Quang thừa cơ thoát ra, lùi lại hai bước thở như cá lên bờ, sau đó quỳ xuống:” Thiên sứ ở ngoài trại, bệ hạ phái Bình Dương hầu Tào Tương, Vĩnh An hầu Vân Lang, Vị Ương cung điện trị kim giáp tướng quân Triệu Bồi, thái y thừa Tô Trĩ và loan giá của dại trưởng công chúa, cung nghênh công chúa hồi kinh.”