Một loạt danh hiệu vừa quen lại vừa lạ làm Hoài Hóa lảo đảo, ngơ ngác nhìn quân sĩ bao quanh, ký ức bao nhiêu năm sống lại, nước mắt chảy dài, quay đầu gọi:” Hoa Anh, vậy là chúng ta được về rồi, phụ hoàng rốt cuộc cũng phái người tới đón ta về.”
Hoa Anh khóc tới sắp xỉu, nghe công chúa gọi tức thì bật dậy, chạy vào nhà sau đó lại chạy ra, quỳ xuống òa khóc:” Công chúa, chúng ta, chúng ta không còn lễ phục nữa, làm sao đây?”
Hoài Hóa cầm gậy chỉ vật màu đỏ trên cán cờ:” Nó đó, dùng cái đó là được.”
Hoa Anh sực tỉnh chạy tới dưới cán cờ, muốn hạ nó xuống, nhưng làm sao một bà cụ hạ xuống được, nhảy cũng không tới, kéo không xong, cuống quít chạy quanh như lừa kéo cối xay.
Cẩu Tử nhanh nhẹn chạy tới, vọt người mấy cái, nhảy lên cán cờ, thoăn thoắt leo lên, gỡ cái tấm vải đỏ xuống, bấy giờ mới nhận ra đó là áo cưới, tuy đã rách te tua, nhưng màu vẫn đỏ rực. Từ đường nét hoa văn trên đó có thể nhận ra sự cao quý của nó, hết sức cẩn thận đặt vào trong tay Hoa Anh.
Hoa Anh đưa áo tới, không ngờ Hoài Hóa cởi áo, muốn thay y phục tại chỗ, Hoắc Quang vội quát một tiếng, toàn bộ quân tốt quỳ xuống cúi đầu.
“ Ngẩng đầu lên.” Giọng nữ mang khẩu âm Quan Trung đặc sệt vang lên bên tai Hoắc Quang:
Hoắc Quang cắn răng ngẩng đầu, mắt nỗ lực nhìn xuống dưới.
Hoài Hóa khoác áo đỏ lên người, xoay một vòng, cười rạng rỡ như thiếu nữ:” Bản cung có đẹp không?”
“ Công chúa điện hạ vốn phong hoa tuyệt đại, nay tuy có tuổi, phong thái vẫn không giám chút nào, thần chúc mừng công chúa.” Hoắc Quang được cớ khầu đầu, không dám ngẩng lên nữa, nói ra những lời này, hắn cảm giác mình giống Tùy Việt:
Hoài Hóa được Hoa Anh hầu hạ mặc áo cười đỏ rách rưới lên người, nhìn hai tay như chân gà, cười ảm đạm:” Nếu có son phấn thì càng đẹp hơn ... Tiểu a lang, đưa ta về nhà đi, ta muốn chết ở quê nhà, ta nhớ cha, nhớ a nương, nhớ đệ đệ ... Thế nào họ cũng không chê ta già đâu.”
Mắt Hoắc Quang ươn ướt, không né tránh Hoài Hóa nữa, ngẩng đầu lên trầm giọng nói:” Mạt tướng sai rồi, công chúa không già, cô chúa vô cùng xinh đẹp, tất cả kẻ sỉ nhục công chúa, thất lễ với công chúa, mạt tướng sẽ dùng trường kiếm trong tay giết hết, thế gian phàm có kẻ nào nó ra nói vào, mạt tướng giết ngay tức khắc.”
Hoài Hóa vỗ vỗ gò má anh tuấn của Hoắc Quang:” Đi thôi, ý chỉ của bệ hạ cần cung nghênh, ta muốn xem bệ hạ bù đắp năm mươi năm khổ cực của ta thế nào.”
Nói xong đi trước, tuy bộ dạng của bà có chút buồn cười, tuy y phục có rách nát, nhưng mỗi bước chân đều hết sức vững vàng, đi qua mặt ai đều thấy đây là công chúa thực sự.
Vân Lang chắp tay đứng trước cổng bộ lạc đợi rất lâu, tư thế không thay đổi, khi Hoài Hóa công chúa trần truồng khóc lên người cái áo cưới rách nát, y không có chút bất ngờ nào.
Công chúa trẻ trung xinh đẹp có khi còn được hưởng chút phúc lợi của át thị chứ một công chúa già thì sống không khác gì lão phụ Hung Nô bình thường.
Không bất ngờ là vì Vân Lang đã giảm hi vọng xuống tới mức thấp nhất.
Thánh chỉ ở trong tay Tùy Việt, đọc thánh chỉ cũng là hắn, khi Hoài Hóa đi tới rồi mà hắn còn chẳng có chút động tĩnh nào, tựa hồ còn muốn xác nhận xem có phải là công chúa không.
Vân Lang không hề có ý xác nhận, thời khắc này bà cụ dù có là một nữ tử Đại Hán bình thường, y cũng không chút do dự mà nhận, hẳn hoàng đế cũng có ý đó, nghênh tiếp công chúa gả đi xa về nước là nghi thức trọng đại, dùng để vỗ về bách tính thiên hạ.
Khi Vân Lang và Tào Tương đồng loạt co chân lên đá một phát vào mông thì tên khốn kiếp Tùy Việt kêu thảm lao ra, quỳ xuống dưới chân Hoài Hóa ôm đôi chân đen đúa khóc lớn:” Nô tài tới muộn để quý nhân chịu khổ, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết ...”
Hoài Hóa đưa tay ra tháo cái mũ có ba tua vàng của Tùy Việt, cầm lên lẩm bẩm:” Không ngờ là người của Vị Ương cung ... Ta nhớ khi ta rời Trường An, người tiễn ta đi cũng ăn mặc giống ngươi, hắn tên là ... Tên là Thôi An, hắn nói, ta chịu đựng vài năm, sẽ đón ta về ...”
Vân Lang và Tào Tương đồng loạt phẩy tay áo quỳ xuống báo danh hô lên:” Thần Vĩnh An hầu Vân Lang, Bình Dương hầu Tào Tương cung nghênh đại giá công chúa điện hạ.”
Hoài Hóa ném cái mũ của Tùy Việt đi, bước tới sờ y phục của hai vị quân hầu, bà nhìn ra thân phận của hai người này còn hơn mình năm xưa, thanh ngọc châu trên mũ chứng minh họ là võ hầu có quân công:” Ngươi là con cháu của Tào Tham sao?”
Tào Tương vội dập đầu:” Chính phải, gia mẫu là Đại trưởng công chúa Lưu Dĩnh.”
Hoài Hóa ngước mắt nhìn các loại nghi trượng, nhiều thứ không nhận ra được nữa, lẩm bẩm:” Ta chỉ nhớ Lưu Phiêu thôi ...” (* Mẹ A Kiều)
“ Khi công chúa rời Trường An, mẫu thân của thần còn chưa sinh.” Vân Lang thi lễ gọi:” Người đâu, giúp công chúa điện hạ tắm rửa thay y phục, sau đó tuyên đọc ý chỉ.”
Tùy Việt quỳ dưới đất khóc lóc không ngừng tức thì bò dậy chạy tới, rối rít quát tháo quân tốt mau chuẩn bị lều, nước tắm.
“ Hoa Anh, tới giúp ta.” Hoài Hóa công chúa vẫy tay gọi cung nữ trung thành nhất của bà vào lều:
Tô Trĩ thở dài một tiếng, dẫn sáu Khương phụ vào theo.
Tư Mã Thiên và Đông Phương Sóc trầm mặc không nói, chuyện chẳng giống tưởng tượng, không còn bộ dạng thoải mái khi mới tới.
Triệu Bôi dùng ánh mắt tăm tối nhất nhìn về nơi dựng trại của người Hung Nô, hắn thấy tôn nghiêm hoàng gia bị xúc phạm chưa từng có, là gia nô của hoàng đế, hắn thấy cần phải diệt trừ toàn bộ sinh vật sống ở nơi này, đi tới bên cạnh Vân Lang:” Tướng quân, chuyện này giao cho mạt tướng làm.”
Tào Tương hừ một tiếng:” Xem ý tứ của công chúa đã, mọi chuyện bây giờ lấy ý công chùa làm đầu.”
Tư Mã Thiên mãi mới nói ra lời:” Thế này ta phải chấp bút thế nào, nếu viết thật ... Thể diện Đại Hán còn đâu.”
Tào Tương hung hăng nói:” Có sao viết vậy, cho tới giờ vẫn có kẻ vọng tưởng đem công chúa gả đi đổi yên bình, ngươi không viết, làm sao nổi bật lên được cái bản mặt vô sỉ của bọn chúng? Viết đi, ngươi không dám viết thì ta viết.”
Đúng lúc này Tô Trĩ mắt đỏ hoe đi ra:” Bọn họ rất đói.”
Sơ xuất rồi, may mà có chuẩn bị trước, Vân Lang vỗ tay một cái, bảy tám hộ phụ xách hộp thức ăn trên xe vốn chuẩn bị bày yến tiệc đưa vào trong lều, hỏi Tô Trĩ:” Sức khỏe công chúa ra sao, có chịu được đường xá không?”
Tô Trĩ lau nước mắt:” Có sáu vết thương do vũ khí nhọn, còn các loại thương tích lặt vặt vô số.”
“ Vậy hỏi công chúa có muốn đem người về kinh không? Nếu không ta sẽ có an bài khác.”
Trong lều Tùy Việt cẩn thận kỳ lưng cho Hoài Hóa, nước đã biến thành màu đen kịt, ở thùng gỗ bên cạnh Hoa Anh cũng khoan khoái ngâm mình trong nước nóng hưởng thụ sự hầu họa của hộ phụ.
Hoài Hóa húp xong bát canh hạt sen ngân nhĩ ngòn ngọt, mắt thì nhìn chằm chằm vào cơm trắng.
Tùy Việt dùng một tấm thảm bọc lấy thân thể gày gò của Hoài Hóa, bế bà ra khỏi thùng, đặt lên thảm lông dày, đợi hộ phụ thay nước.
Hoài Hóa vội vàng chỉ bát cơm trắng:” Mang tới đây cho bản cung.”
“ Điện hạ ăn thanh đạm thời gian quá dài, nên ăn cháo trước, sau đó mới ăn đồ khô.” Tùy Việt chuyên làm nghề hầu hạ người ta tất rất hiểu loại chuyện này:” Nếu chẳng may ăn đau bụng lỡ ngày về Trường An thì không hay, điện hạ thong thả, Vĩnh An hầu là đệ nhất bào trù của Đại Hán, sau này điện họa muốn ăn gì cũng được.”
Hoài Hóa nắm lấy tay Tùy Việt, giọng run run giọng gần như cầu xin:” Ta, ta chỉ ăn một miếng thôi.”
Tùy Việt thở dài, vẫn dùng thìa lấy ít cơm trắng đưa tới bên miệng Hoài Hóa, Hoài Hóa há to ngoạm mạnh, sợ có hạt cơm nào bị sót lại, hắn tin, nếu bà còn răng, thế nào cũng cắn đứt thìa gỗ, nhìn công chúa hoàng gia cao quý vô ngần ăn một miếng cơm trắng thôi thôi mà cũng rơi nước mắt, khiến hai mắt Tùy Việt cũng cay cay, liên tục nói công chúa ăn chậm thôi, chậm thôi ...