Nghi trượng có xa hoa tới mấy cũng không che dấu được bi thương của Hoài Hóa, báo thù hung tàn tới mấy cũng không lấy lại được năm tháng tươi đẹp đã mất đi.
Thân thể da nhăn tóc bạc, thương tích khắp nơi dù có dày công trang điểm cũng không quay về được thời thiếu nữ mười sáu ngây thơ.
Vương công đại thần không ai vui vẻ được, Hoài Hóa lại cười rất tươi.
Trong ánh mắt vị công chúa vận mệnh trắc trở này có thêm hi vọng vào tương lai, liên tục kể lại chuyện cũ, đôi khi nói đi nói lại một chuyện mà không nhận ra, có lẽ ký ức quý giá đó giúp bà chịu đựng được qua bao năm khổ ải.
Bà tin phụ mẫu huynh đệ đang mình đang đợi mình về, tựa hồ quay ngược lại hơn 50 năm xa xôi, tựa hồ chỉ cần về được thì tất cả chỉ như một cơn ác mộng, mình vẫn là công chúa nhỏ như ngày nào.
Hoa Anh thì bình tĩnh hơn nhiều, quả nhiên theo lời bà, từ khi tới đất Hung Nô, Hoài Hóa công chúa tự thôi miên bản thân, tất cả chỉ là giấc mộng, khi tỉnh lại mọi chuyện vẫn mỹ hảo như xưa, đó là nguyên nhân vì sao bà chịu đựng được, vượt qua được mọi lăng nhục, ngược đãi.
Năm mươi năm qua Hoa Anh chưa bao giờ đánh thức công chúa của mình tỉnh dậy, vì thế mà một bà cụ mới dùng phương thức trang điểm ăn mặc của thiếu nữ, đón nhận lời khen ngợi không ngớt của đám Vân Lang, Tào Tương, Đông Phương Sóc làm thơ tại chỗ. Tư Mã Thiên lấy vở ghi chép sử ra, ghi lại toàn bộ lời ca ngợi của mọi người, thề sẽ viết một thiên là --- Công chúa xuất tắc truyện.
Tùy Việt thì lấy tấm khăn sa đeo lên mặt Hoài Hóa, nói rằng vẻ đẹp của công chúa hoàng gia không thể dính bụi trần.
Thế là Hoài Hóa tựa hồ thực sự quên hết khổ nạn, thẹn thùng như thiếu nữ đón nhận lời ca tụng của mọi người, dần dần mệt mỏi ngủ thiếp đi trong nụ cười.
Tiếng huyên náo tới khi ấy mới dần lắng lại.
Vân Lang, Tào Tương, Đông Phương Sóc, Tư Mã Thiên, Tùy Việt, Triệu Bồi, Hoắc Quang, Tô Trĩ, không ai có chút hổ thẹn vì trợn mắt nói dối.
Thần sắc ai nấy đều nghiêm túc.
Không ai nói một lời, nhưng lòng tất cả đều chung suy nghĩ, để giấc mộng của Hoài Hóa kéo dài mãi mãi, công chúa chịu bao khổ nạn này xứng đáng hưởng trọn mọi sủng ái của nhân gian.
Xe ngựa của Vân thị nhẹ nhàng đi trên con đường đất vàng, gần như không có mấy lắc lư, khi tới thì cờ xí ngợp trời, khí thế như cầu vồng, lúc về thì trong lòng một người như đeo thêm tảng đá lớn, nặng trịch.
Phụ mẫu cùng với huynh đệ tỷ muội của Hoài Hóa sớm đã chết hết trong chiến hỏa loạn bảy nước thời Cảnh hoàng đế rồi.
Tin tức này tất nhiên là không ai nói cho Hoài Hóa công chúa, đợi khi bà về kinh, Lưu Triệt tự có biện pháp tạo ra giấc mộng cho bà. Không ai phá hỏng giấc mộng này, ai làm thế sẽ chết, cơ hội chuộc tội cuối cùng của Đại Hán sẽ biến mất.
Bất kể như thế nào Đại Hán cũng đã đón được công chúa đầu tiên trở về.
Đại doanh của Vệ tướng quân đặt ở thành Cô Tang, đây là quân lược đã định sẵn, tiền quân giáo úy Lý Dũng dẫn một phần lương thảo tới Dương Quan, đại quân của Hoắc Khứ Bệnh ở đó.
Nhiệm vụ quân sự chủ yếu của Hoắc Khứ Bệnh là dọn ra một khu vực ăn toàn, do Vân Lang tụ tập người Hồ, người Hán lập nên tòa thành mới, cuối cùng phái quan viên.
Hành lang Hà Tây là yếu địa quân sự, một khi có quan ải sẽ vô cùng quan trọng trong việc ngăn cản dị tộc xâm nhập.
Vì thế tiền quân của Hoắc Khứ Bệnh cần dữ dội như lửa, hậu quân của Vân Lang thì vững vàng như núi, một động một tĩnh, mục đích nạp toàn bộ hành lang vào bản đồ.
Lúc này Vệ Thanh, Lý Tức, Công Tôn Ngao đang ra sức tiến về Bắc Hải, nếu không có gì bất ngờ người Hung Nô sẽ chạy về phía tây, tới lúc đó đến lượt Hoắc Khứ Bệnh chặt đường truy kích tới khi giết hết tàn dư của Hung Nô trên sa mạc.
Kế hoạch là vậy, không rõ sự thế phát triển theo hướng nào.
Buổi sáng, Vân Lang bị tiếng gà gáy đánh thức, Tô Trĩ vẫn lười nhác ngủ nướng, thoát khỏi vòng tay của nàng đi rửa ráy, tới tiền viện của đại trạch đổ nát họ đang trú.
Hoắc Quang mình trần, vừa mới luyện võ xong, kéo cái trường thương sau lưng, bên trên buộc con gà rừng, thấy sư phụ vội mặc áo lên, chỉ con gà:” Lúc đệ tử đang tập thì nó bay qua.”
Vân Lang cười nói:” Nơi này vắng vẻ, thích hợp cho công chúa tĩnh dưỡng, đừng bất mãn.”
“ Đệ tử không bất mãn về chỗ ở, mà bất mãn vì sư phụ phái Triệu Bồi đi làm chuyện đệ tử muốn làm.”
“ Thân phận của người không nên mang tiếng đồ phu, nói thế là Triệu Bồi về rồi sao?”
Hoắc Quang gật đầu:” Về từ rạng sáng, toàn thần toàn máu, trông buồn nôn.”
Vân Lang chỉ chỉ Hoắc Quang rồi vội vàng tới lều soái, Triệu Bối sẽ khoe công, đó là hình tượng tốt nhất của tướng sĩ trước mặt chủ soái.
Quả nhiên là vậy, Triệu Bối hai tay ôm đại kích đứng đó ngủ gật, nghe tiếng bước chân vội vàng đứng thẳng lên tinh thần phấn chấn.
Vân Lang đi vòng quanh quan tâm hỏi:” Có bị thương không?”
“ Không một vết thương, chiến tử mười bảy, bị thương bảy một người.” Triệu Bồi báo cáo:” Chém trên ba trăm bốn mươi nô tặc.”
Vân Lang không ngại vết máu trên người Triệu Bối, vỗ giáp nói:” Tướng quân vất vả rồi, sau này chiến sự còn nhiều, trông cậy vào tướng quân đó.”
Triệu Bối kiêu ngạo nhìn Hoắc Quang một cái, thi lễ lùi ra.
Hoắc Quang bất bình:” Hai nghìn quân chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, phục kích mục nhân Hung Nô chưa tới 500, vậy mà để tổn thất nửa thành, loại ngu xuẩn như vậy mà sư phụ muốn trọng dụng sao?”
“ Tướng quân hợp cách dùng tử thương bồi dưỡng ra.”
Hoắc Quang thấy sư phụ không để ý tới mình, vội vàng chạy theo hỏi nhỏ:” Sư phụ muốn tước bớt lực lượng của hắn à?”
Vân Lang dừng bước:” Ngươi có tâm tư đó?”
Hoắc Quang rùng mình lùi lại:” Đệ tử không dám.”
Vân Lang trầm giọng:” Tốt nhất là không, nếu không người đầu tiên giết ngươi sẽ là ta.”
Tâm tính thiếu niên quá hoạt bát nên đủ loại ý tưởng tốt xấu kéo tới, không phân biệt được, làm việc chỉ nghĩ tới mục tiêu, tâm tư đó thiếu niên nào cũng có, bọn họ đang ở độ tuổi khao khát được thừa nhận.
Vân Lang ở Thụ Hàng thành có thanh danh rất tốt, cho nên đầu lĩnh người Khương có thiện cảm với y, mới sáng sớm đã mang lễ vật tới cầu kiến.
Một nghìn con trâu, một vạn con cừu, năm trăm bon ngựa, đó là thành ý tối cao của Hạ Thạch Lan rồi.
Gặp được Vệ tướng quân, Hạ Thạch Lan vô cùng cung kính, thành khẩn nói:” Tướng quân vĩ đại, Hạ Thạch Lan nghe ngài sai bảo.”
Vân Lang ôn hòa đáp lại:” Hạ Thạch Lan, ta cảm thụ được thành ý của ngươi rồi, lễ vật của ngươi khiến ta vô cùng hài lòng, giờ tới lượt ngươi đưa ra điều kiện.”
Hạ Hầu Lang đánh bạo nói:” Hắc Thạch Sơn xa xôi có kẻ bất thần chiếm cứ, gây họa Hà Tây, mong đại tướng quân sớm ngày dẹp loạn.”
Vân Lang nghe cách ăn nói có chút văn vẻ của hắn thì tò mò:” Ngươi thực sự là người Khương à?”
“ Gia phụ năm xưa qua lại giữa Hà Tây và đất Hán mua bán bò dê, gia mẫu là người Hán.”
Vân Lang gật gù, bộ tộc đầu tiên tới tỏ thiện chí tất nhiên phải có liên quan tới người Hán:” Thủ lĩnhh Hắc Thạch Sơn bộ là Khất Mãi Nhan đã dâng tấu quy thuận, vô tội mà chinh phạt là vô đạo. Hạ Thạch Lan, chẳng lẽ Khất Mãi Nhan có hành vi bất thần?”
“ Mùa đông năm nay, tiểu nhân và Khất Mãi Nhan gặp nhau ở Hoàng Thủy, hắn nói người Hung Nô đi rồi, ngày tháng của chúng ta đã tới, nên tự lập làm vương.” Hạ Thạch Lan vội biểu lộ lòng trung thành:” Chuyện đại nghịch bất đạo như thế, Hạ Thạch Lan sao dám dính vào.”
Vân Lang mỉm cười:” Hiện chuyện trọng yếu nhất là giết người Hung Nô, nếu ngươi muốn tên của mình được tâu lên triều đình thì toàn lực giết Hung Nô đi, còn chuyện Khất Mãi Nhan, ta cho rằng đó là chuyện của ngươi.”
Hạ Thạch Lan khom người:” Tiểu nhân hiểu rồi.”