Vân Lang hài lòng tiễn Hạ Thạch Lan đi, người Khương rất khác với các chủng tộc khác, tinh thần đoàn kết của họ rất kém, dễ chia rẽ, dễ thành kẻ thù, khiến họ không thành được bộ lạc cường đại.
“ Tướng quân vừa rồi lại không giết Hạ Thạch Lan?” Tùy Việt từ ngoài đi vào, bên ngoài còn rất nhiều đầu nhân muốn triều kiến:
“ Giết hắn làm gì?”
“ Bộ tộc của hắn rất giàu, chúng ta sắp đi xa, cần nhiều bò dê.”
Vân Lang mở mắt ra:” Quân Hán không thể chém giết quá nhiều ở đây, ta cần Hạ Thạch Lan làm thay ta.”
“ Nhưng thả mãnh thu ra, hắn sẽ trở nên cường đại, chẳng lẽ tướng quân muốn tọa sơn quan hổ đấu, hắn đâu ngốc như vậy.” Tuy Việt rất cố chấp, tiếp tục truy hỏi:
Vân Lang ghét phải thảo luận chuyện quân sự với một tên hoạn quan, chẳng qua Tùy Việt thân phận đặc biệt khôn thể không nói:” Nếu một bộ lạc nhỏ không đói phó được, chúng ta nên về thôi, còn viễn chinh làm gì cho mất mặt. Được rồi, ta hỏi ngươi, hôm nay công chúa ăn uống ra sao?”
Tùy Việt không nghĩ gì, theo thói quen đáp ngay:” Rất tốt, công chúa uống một bát sữa đậu, ăn hai cái quẩy, còn muốn ăn thêm, nô tài ngăn cản.”
“ Làm tốt lắm, đợi Tô Trĩ điều dưỡng sức khỏe cho công chúa tốt lên, sẽ lập tức về Trường An.”
Tùy Việt thấy Vân Lang không có ý bàn việc quân với mình lùi ra.
Tiếp đó Vân Lang lệnh cho Lưu Nhị mở cửa để thủ lĩnh bộ lạc người Khương chờ đợi đã lâu đi vào.
Thời đại Hành lang Hà Tây đã tới cùng với một mệnh lệnh của Vân Lang, từ ngày hôm nay nơi này không còn là đất sinh sống của người Hung Nô nữa, người Hung Nô từ địa vị thống trị sẽ thành nguồn công lao.
Chỉ cần giết một người Hung Nô sẽ không phải nộp thuế, giết mười người sẽ được triều đình ban thưởng, giết trăm người có tư cách đưa con cháu ưu tú nhất trong nhà tới Trường An học, còn giết một nghìn người sẽ có chức vị Hộ Khương giáo úy.
Các bộ lạc tới nơi sau khi có được lời hứa vội vàng bỏ lại lễ vật lại chạy về, nhân lúc người Hung Nô còn nhiều tranh thủ lập công, tranh thủ tương lai tốt nhất cho bộ tộc.
Hiệu quả của Sát nô lệnh vượt xa dự liệu của Vân Lang.
Mới năm sáu ngày trôi qua, xác người Hung Nô ngoài thành Cô Tang đã chất thành núi, ngày ngày có người bộ tộc mang đầu người Hung Nô tới lĩnh công.
Tiền quân giáo úy Lý Dũng đã đưa lương thực vật tư một cách an toàn tới Hương Quan, nhưng không gặp được Hoắc Khứ Bệnh, nghe nói hắn tiếp tục tiến về phương bắc.
Tưởng như mọi chuyện dần đâu vào đó thì Tùy Việt mang tới một tin dữ, Hoài Hóa công chúa ho ra máu.
“ Xảy ra chuyện gì rồi.”
Vân Lang vội vàng chạy tới tẩm cung công chúa thì Tô Trĩ đã có mặt, nhìn tình hình sức khỏe của bà có thể ra đi bất kỳ lúc nào.
Tô Trĩ trấn an đám đông hoảng sợ:” Không sao, cổ họng công chúa bị thương thôi.”
“ Sao cổ họng lại bị thương?” Giọng Vân Lang cao lên một cách rõ ràng:” Chẳng lẽ trúng độc? Tùy Việt, hay ngươi cho công chúa ăn cái gì cứng?”
Tùy Việt hoảng sợ lùi lại:” Hôm nay ăn bánh bao và cháo.”
Tô Trĩ kéo từ trong cổ họng Hoài Hóa ra một tấm vải bố dính máu, trấn định nói với trượng phu đang nổi nóng:” Công chúa tham ăn, bánh bao còn nóng đã ăn quá nhanh.”
Hoài Hóa giọng khàn khàn cười rất vui:” Bánh bao ngon quá ...”
Vân Lang miệng há ra khép vào không nói được lời nào.
Hoa Anh đi tới giải thích với Vân Lang:” Quân hầu chớ lo, công chúa và nô tỳ sống được tới bây giờ ắt có vốn liếng để sống, năm xưa bị đao chém còn sống được mà, nghẹn thức ăn một chút không hề gì.”
Vân Lang sợ toát mồ hôi nắm tay Hoa Anh:” Ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện, nay toàn thiên hạ đều đang đợi công chúa về nhà, Hoa Anh ma ma, người cũng thế, sống thật tốt, về Trường An nhìn sơn thủy cố hương, tế bái tiền nhân, sau đó nhắm mắt lại giữa thần bằng mới được, phải cẩn thận.”
Hoa Anh liên tục gật đầu, thân phận nô tỳ, lần đầu có người quan tâm gia trị của bản thân.
“ Vân Lang, ta muốn ăn bánh bao.” Hoài Hóa không chảy máu nữa lại nhớ món bánh bao yêu thích:
Vân Lang sờ bánh bao trên đĩa, vẫn âm ấm, lấy cái nho nhỏ đưa công chúa, ôn tồn nói:” Công chúa cứ ăn thong thả thôi, có nhiều lắm.”
Thấy Hoài Hóa dùng cả hai bàn tay gầy gò cầm cái bánh bao ăn hạnh phúc, Vân Lang mới lui ra khỏi cái tẩm cung sơ sài.
Vừa ra ngoài Vân Lang liền đi truy sát Tùy Việt, đây là sai lầm của tên khốn kiếp đó, tên hoạn quan tự cho mình là đúng đó thích can dự vào bố trí quân sự, lảng vảng xung quanh nghe ngóng y làm việc, sơ xuất trong việc chăm sóc công chúa.
Tùy Việt biết công chúa bình an ngay lập tức biến mất.
Khi Hạ Thạch Lan lần thứ ba tới giao thủ cấp Hung Nô thì Vân Lang đích thân tiếp đãi, lần này hắn mang theo một người Khương trẻ tuổi, nhi tử thứ ba của hắn, vì hắn đã giao hơn 100 thủ cấp nam tử Hung Nô, thỏa mãn yêu cầu đưa con cháu tiến kinh học tập.
Vân Lang cầm chén trà vừa uống vừa hỏi:” Hạ Lan thế huynh đã từng đi học chưa?”
Hạ Thạch Lan cẩn thận đáp:” Theo tiên sinh Hán gia, biết ít văn mực.”
“ Thế thì rất tốt, không lâu nữa có quan viên Hồng lư tự tới nghênh tiếp Hoài Hóa công chúa về kinh, chẳng bằng để lện lang đi theo công chúa.”
Không đợi Hạ Thạch Lan lên tiếng, Hạ Lan Phi đứng thẳng nãy giờ quỳ một gối xuống, trầm giọng nói:” Hạ Lan Phi sẵn lòng hộ tống công chúa hồi kinh.”
Tới đây Vân Lang không thể không thừa nhận, cơ hội luôn luôn chỉ chuẩn bị cho người lớn gan, có thể dự kiến trong một trăm năm tới, Đại Hán không có nhân thủ đưa tới Hà Tây.
Năm ngoái tính hộ tịch, toàn bộ Đại Hán chưa tới chín trăm bảy mươi vạn hộ, con số nghe thì nhiều, nhưng với diện tích rộng lớn vẫn là quá thưa thớt.
Khi đất đai an toàn màu mỡ còn chưa cày cấy hết, chẳng ai mạo hiểm tới Hà Tây.
Như vậy chỉ còn cách nỗ lực đồng hóa người Khương, dùng phương thức giáo dục của người Hán giáo hóa quý tộc người Khương, cho nên Vân Lang không để tên ngu xuẩn Tùy Việt vì tham chút bò dê của người ta mà tùy ý giết người.
....... ....
“ Phù.” Hoắc Khứ Bệnh ghìm cương ngựa, vén khăn che mặt lên uống ngụm nước súc miệng phun cát ra:
Sa mạc vào tháng năm, đưa mắt nhìn tới chỉ thấy đồi thấp liên miên, ngọn nọ nối tiếp ngọn kia kéo dài trận chân trời.
Trưởng sử Nhiếp Nhất lau mồ hôi:” Tướng quân trong chu vi năm mươi dặm không tìm thấy dấu vết dương bàn.”
Hoắc Quang uống ngụm nước nhỏ nhuận cổ họng:” Tìm tiếp, nhất định phải tìm được, nếu không thì chứng tỏ chúng ta đã sai đường.”
“ Tướng quân vì sao nhất định dùng phân cừu để xác định phương hướng hành quân của chúng ta.”
Hoắc Khứ Bệnh không định trả lời, hắn ghét phải giải thích suy nghĩ của mình, trước kia trong quân chỉ biết nghe lời là được, dù Triệu Phá Nô, Lý Cảm đều không có thói quen lắm lời, từ khi có thêm tên Nhiếp Nhất lại, hắn lải nhải lời vô nghĩa làm người ta bực mình.
Thân là trưởng sự mà không biết tác dụng của phân cừu còn dùng làm gì được.
“ Tăng ba trăm thám báo, tiếp tục tìm phân cừu.” Hoắc Khứ Bệnh lãnh đạm truyền lệnh:
“ Mùa đông vừa mới qua, trưởng sử có biết trong suốt mùa đông dài dằng dặc, mục nhân vẫn đưa đàn cừu đi kiếm ăn không?” Triệu Phá Nô thấy Nhiếp Nhất mặt mày xấu hổ thì giải thích:” Nhưng trời băng đất tuyết, nếu nằm xuống nghỉ ngơi, sáng hôm sau số cừu đứng lên được chưa tới một nửa, với người Hung Nô dựa vào chăn thả sống, đây là thảm họa. Nếu như có đống phân cừu để cừu nằm lên, sẽ không bị chết cóng.”
“ Phân cừu là thành tựu góp nhặt nhiều ngày của người Hung Nô, cho nên nếu tìm được phân cứu, theo đó truy lùng sẽ thấy được bộ lạc tương đối lớn.”
….
Dương bàn: có thể hiểu là đống phân cừu lớn, rộng hơn là vùng đất trũng khuất gió, mục dân tập trung cừu dê tránh gió lạnh.